“Hệ thống, ngươi không thể cho ta một nghề nghiệp nào cao quý hơn sao?”
【Nghề nghiệp thì không phân biệt sang hèn cao thấp.】
“Rồi rồi rồi... Ngươi là hệ thống, ngươi nói gì cũng đúng.”
Lâm Dật suy nghĩ sâu xa vài giây, có vẻ như nghề nghiệp này cũng không tệ.
Tìm một chỗ không có người, trải qua cuộc sống nơi cảnh đẹp non xanh nước biếc, nghe cũng có vẻ thanh tịnh thoải mái.
Nhưng rất có khả năng truyền thông sẽ đưa tin: “SỐC! Tỷ phú XX từ bỏ gia tài bạc tỉ, ẩn cư nơi núi rừng, đây chính là tấm gương lớn về lối tư duy sáng suốt!”
Nghĩ đến đây, Lâm Dật lập tức mỉm cười.
Vừa có thể làm nhiệm vụ, lại còn có thể làm màu.
Cũng coi như là một công đôi việc.
Chuyện về nghề nghiệp mới, Lâm Dật không nóng lòng tiết lộ, bây giờ còn đang trong giai đoạn làm nhiệm vụ cũ, cũng không thể nói trước được, cứ để đó vậy.
Đám người bọn họ chơi đến hơn hai giờ đêm, mới mơ mơ màng màng lên đường trở về nhà.
Bên cạnh là Tần Hán và Lương Kim Minh, mỗi người ôm một cô, không có gì bất ngờ cả, đây là mục đích chính của đêm nay.
Bên cạnh Lâm Dật có Trương Hiểu Du, chỉ còn duy nhất một kẻ cô đơn là Cao Tông Nguyên.
“Lão Lâm, cậu ra ngoài lâu như vậy, tổng giám đốc Kỷ cũng không gọi cho cậu lấy một cuộc điện thoại? Cô ấy thấy yên tâm về cậu đến vậy sao?” Tần Hán hỏi.
“Một người thật thà như tôi, ai mà không yên tâm cho được?”
“Nếu cậu thành thật, khắp thế giới này không còn ai giả dối nữa rồi.” Tần Hán khinh bỉ nói:
“Tốt nhất cậu nên thu xếp chuyện trong nhà cho tốt, đừng để giữa chừng tổng giám đốc Kỷ lại thúc giục cậu về.”
“Sao có thể...”
Reng reng reng ——
Điện thoại của Lâm Dật vang lên, đã hơn hai giờ đêm, ai còn gọi điện thoại cho mình nữa?
Vừa lấy ra liền phát hiện là điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
“Cậu nhìn xem, tôi đã nói mà, tổng giám đốc Kỷ gọi kiểm tra rồi.” Tần Hán cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Tôi xem cậu làm như thế nào.”
“Anh Lâm đừng bắt máy, giờ cũng đã hơn hai giờ đêm rồi, nếu anh nhận điện thoại là hỏng đấy.” Lương Kim Minh nói: “Nói là ngủ rồi, không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Với đẳng cấp của tôi, sao có thể dùng biện pháp thấp kém như vậy, đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi.”
Nói xong, Lâm Dật nhận điện thoại, lại còn mở loa ngoài.
“Sao còn chưa ngủ vậy, cũng đã hơn hai giờ đêm rồi.” Sau khi nhận điện thoại, Lâm Dật hầm hầm nói:
“Không phải nói em đi ngủ sớm một chút sao, coi lời của anh như gió thoảng bên tai à?”
“Em nhớ anh, không ngủ được.”
“Anh lớn như vậy rồi, không có gì phải lo lắng cả.” Lâm Dật nói: “Mau đi ngủ đi, đã hai giờ đêm rồi, không quan tâm đến cơ thể nữa à?”
“Rồi rồi rồi, em ngủ liền đây, anh đừng tức giận.” Kỷ Khuynh Nhan tủi thân nói: “Không phải là em đang lo lắng cho anh sao.”
“Không sao đâu, không cần lo lắng, mau ngủ đi.”
“Ừ ừ, biết rồi.”
Nói xong, Lâm Dật tiện tay cúp điện thoại, nhún vai nói:
“Xong rồi.”
Tần Hán: Cậu đang ăn chơi sung sướng, lại còn đi khuyên bảo người ta ngủ sớm?
Lương Kim Minh: Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cao Tông Nguyên: Anh Lâm đỉnh thật.
Trương Hiểu Du: Học được nhiều thứ từ anh Lâm như vậy, sau này mình sẽ không gặp phải cặn bã nam nữa đúng không?
“Lão Lâm, cậu, mẹ nó đúng là thiên tài, mấy cặn bã nam mà được như cậu thì xứng đáng được lưu danh sử sách.”
“Học chút đi, đây đều là kiến thức cả đấy.”
“Thôi, đừng nói gì nữa, tôi phục rồi.” Tần Hán nói: “Đi mau, đi về ngủ.”
Đám người bọn họ cười ha hả trở lại khách sạn, từng người về phòng nghỉ ngơi.
“Anh Lâm, đợi một chút.”
Trước khi Lâm Dật về phòng, Cao Tông Nguyên gọi anh lại nói.
Cả người Lâm Dật nổi da gà.
“Mẹ nó, giờ này rồi, cậu không tìm gái ngủ, lại tới đây tìm tôi, không phải muốn chơi gay ~~~ chứ?”
“Sặc, anh Lâm đừng nói bậy.” Cao Tông Nguyên nói: “Tôi có việc nghiêm túc nói với anh.”
“Việc nghiêm túc gì cơ?”
“CFO công ty các anh có phải vẫn đang độc thân không?”
“Hà Viện Viện? Còn một thân một mình.” Lâm Dật nói: “Cậu thật sự có ý đó sao?”
Trước đó Cao Tông Nguyên còn hỏi thăm qua hoàn cảnh của Hà Viện Viện, chuyện này Lâm Dật còn nhớ rõ.
Cao Tông Nguyên cười ha ha: “Có một chút.”
“Đã hỏi giúp cậu lâu rồi, hình như cô ấy không muốn tìm đối tượng.”
“Không phải chứ, tuổi đã cao như vậy rồi, còn chưa muốn yêu đương? Không phải là đồng tính nữ chứ.” Cao Tông Nguyên bất ngờ nói.
“Mẹ nó tôi cũng nghi ngờ điều này, mỗi ngày theo đuôi Khuynh Nhan cứ như một cô vợ hiền vậy.”
“Hả, vậy cũng không có khả năng, chị dâu sẽ không phải người như vậy.” Cao Tông Nguyên nói: “Anh Lâm, vậy anh nói xem tôi còn cơ hội không.”
“Vậy thì cậu đừng làm loạn lung tung, không để người ta thiệt thòi.”
Lâm Dật vẫn luôn có thái độ bảo vệ với Hà Viện Viện, nếu Cao Tông Nguyên lại muốn làm loạn lần nữa, chắc chắn Lâm Dật sẽ không giao Hà Viện Viện cho anh ta.
“Tôi thề, một tháng nay tôi chưa hề ra ngoài làm bậy.”
“Tôi sẽ đưa số điện thoại cho cậu, còn lại cậu tự mình hoàn thành đi.”
“Nhưng nếu người ta không đồng ý tôi thì sao?”
“Quyết liệt hơn thôi, công ty nhà các cậu cùng khu đô thị giá vài trăm tỷ, cậu còn sợ cô ấy kiện cậu sao? Cô ấy kiện thắng không.”
Hà Viện Viện chưa bao giờ nghĩ đến, chiêu mà cô ấy nghĩ ra cho Lâm Dật, lại có ngày được dùng với chính mình.
“Mẹ nó, biện pháp này quá thô bạo.”
“Đợi lát nữa tôi nhắn số điện thoại vào WeChat cậu, còn lại cậu tự làm cho xong đi.” Lâm Dật nói: “Nhưng cậu nghĩ cho kỹ, thật sự có ý theo đuổi hẵng tìm, thật ra Viện Viện rất tốt, đừng làm xằng làm bậy.”
“Tôi cũng đã nghĩ kỹ lâu rồi.” Cao Tông Nguyên nói: “Chơi đủ rồi, muốn tìm một cô gái tốt để kết hôn.”
“Con mẹ nó, có cô gái tốt đẹp nào mà lại muốn đào mộ tổ tiên nhà cậu?”
“Lão Lâm, tôi dù gì cũng là anh em của anh, lúc này, anh nên nói tốt về tôi mới phải.”
“Có cái khỉ ấy, tiền của tôi đều ở trong tay cô ấy, nếu nói tốt về cậu, ngày hôm sau không phải phá sản rồi sao.”
“Nhưng chẳng phải anh cũng là cặn bã nam sao, anh không thể rộng rãi với chính mình mà nghiêm khắc với kẻ khác được.”
“Vậy cậu có thấy tôi đẹp trai không?”
“Không hề.”
“Có biết cái chiêu trò cũ khi nãy của tôi không?”
“Không biết.”
“Vậy thì làm cặn bã cái khỉ ấy.” Lâm Dật nói: “Nếu muốn làm một bộ phim hay, mẹ nó cũng phải xem kỹ mấy lần, cậu cho rằng làm cặn bã dễ dàng như vậy sao?”
Nói xong, Lâm Dật về phòng mình, Cao Tông Nguyên ngơ ngác đứng ngoài cửa.
“Mẹ nó tôi cũng muốn trải nghiệm mà!”
Sáng hôm sau, đám Lâm Dật ngủ đến giữa trưa mới dậy, bữa sáng trở thành ăn trưa.
“Anh Lâm, triển lãm du thuyền tư nhân trên đảo Á Loan này, mỗi ngày đều có những tiết mục khác nhau sao?” Lúc ăn cơm, Trương Hiểu Du hỏi.
“Em nói ban ngày hay ban đêm?”
“Cái này có khác nhau sao?”
“Tiết mục ban ngày rất nhàm chán, chỉ có đoàn người nói chuyện làm ăn, thưởng ngoạn du thuyền, ngắm vài chiếc máy bay tư nhân, tóm lại không có gì thú vị cả.”
“Vậy buổi tối thì sao?”
“Buổi tối thì đa dạng hơn nhiều, pháo nổ dưới nước, cò quay roulette, đoán trái cây, Angry Birds, gai độc tạc xe vân vân, đều rất thú vị.”
“Nhiều tiết mục như vậy sao?”
Tần Hán cười rộ lên: “Buổi tối anh đưa em đi xem nhé?”
“Được đó, nghe thôi đã thấy thú vị rồi.”
“Mau dừng lại đi.” Lâm Dật nói: “Con bé còn nhỏ đấy, giữ lại chút thể diện của các cậu đi.”
“Anh Lâm, tôi cũng đã 26 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”
“Anh Lâm của cô nhìn mặt biết người, cái này không liên quan đến tuổi.” Cao Tông Nguyên nói.
------
Dịch: MBMH Translate