"À, tôi hiểu rồi." Trương Hiểu Du nói tiếp: "Tôi không đi nữa, cảm giác như có thứ gì ở đó rất dơ bẩn."
Bốn người Lâm Dật cười ha hả.
Thứ Tần Hán nói đến, đúng là không thích hợp cho Trương Hiểu Du nhìn.
Nếu không tam quan(*) của cô gái này sẽ hỏng mất.
(*)Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
"Anh Lâm, vậy chúng ta vẫn phát sóng trực tiếp chứ?" Trương Hiểu Du hỏi.
"Đương nhiên, phát sóng trực tiếp là không thể bỏ được."
"Vậy chiều nay chúng ta đi đâu?"
Lâm Dật suy nghĩ một lúc, rồi nhìn về phía đám người Tần Hán nói:
"Mấy người hôm nay có dự định làm gì không?"
"Không có kế hoạch gì cả, ngày mai ra biển mới là vở kịch chính, hôm nay chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi."
"Vậy muốn đi xem máy bay tư nhân không? Nếu có cái nào thích hợp thì mua luôn một chiếc." Lâm Dật nói.
"Thứ đó chẳng có tác dụng gì cả." Tần Hán nói tiếp:
"Chúng ta cũng không phải người ngày nào cũng bay khắp thế giới, thứ đó thật sự không hữu dụng lắm, nếu cậu có nhu cầu thì cứ tùy tiện lấy máy bay ở nhà chúng tôi là được."
"Mua về để trưng bày thôi" Lâm Dật nói
"Những nhà khác đều có, nếu tập đoàn Lăng Vân của chúng ta không có, việc này mà lộ ra ngoài thì chắc chắn chúng ta sẽ bị gạt ra ngoài rìa."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, thứ này tác dụng lớn nhất chính là để trưng bày, nếu không có thứ này, trong mắt những người khác, chúng ta cũng không được coi là công ty lớn gì."
"Đi thôi, lát nữa sẽ dạo quanh một vòng.”
Buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhóm lái xe đến sân bay trên đảo Á Loan.
Ở đây có tổ chức một buổi triển lãm máy bay tư nhân.
Nếu để so sánh mà nói, thì buổi triển lãm tại đây mang một nét gì đó rất nghiêm túc.
Bởi vì những người đến đây, hầu hết đều là thế hệ trung niên bốn năm chục tuổi rồi, nhóm phú nhị đại không mua nổi thứ này đâu.
"Anh Lâm, nơi này có minh tinh đó!"
Đến cửa khu triển lãm, Trương Hiểu Du kích động nói.
Theo ánh mắt Trương Hiểu Du, bốn người Lâm Dật nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng.
"Hình như tôi có chút ấn tượng, người phụ nữ kia tên là Triệu Văn Hi thì phải, gần đây cô ấy có đóng một bộ phim, cũng khá nổi tiếng đấy." Cao Tông Nguyên nói.
"Đúng đúng đúng, chính là cô ấy, hiện tại cô ấy đang rất nổi." Trương Hiểu Du nói.
"Đừng kích động, em muốn gặp minh tinh như vậy, anh đưa em đi gặp người càng nổi tiếng hơn." Lương Kim Minh nói.
"Anh Lương, anh còn có thể quen biết cả minh tinh sao?"
"Nếu là minh tinh nổi tiếng hạng nhất thì không dám cam đoan, nhưng người giống như cô ta, chỉ cần tôi ra hiệu vẫy tay một cái, là ngay lập tức vểnh mông ở khách sạn chờ tôi rồi." Lương Kim Minh nói:
"Ở trước mặt người giàu có, những người này căn bản không đáng một đồng, chỉ có mấy lão trung niên mê gái kia, mới chấp nhận yêu đương sâu sắc đối với loại người này."
"Không phải chứ, tốt xấu gì người ta cũng là minh tinh đó, làm sao anh lại nói người ta không đáng một đồng như thế được chứ."
"Cái gì mà minh tinh với không minh tinh, đừng nghĩ mấy người phụ nữ đó cao quý nỗi gì." Lương Kim Minh nói.
“Hai năm trước, thời điểm cha tôi làm đầu tư, quen biết được mấy người bạn làm trong lĩnh vực này, lúc ấy đang ăn cơm ở Yến Kinh, thì thấy mấy cô minh tinh nổi tiếng giống như cô ta tới bồi rượu, sau khi biết cha tôi có tiền, lập tức ngày nào cũng chủ động gọi điện thoại cho cha tôi, may mà tôi phát hiện kịp thời."
"Ha ha, có phải người ta không tìm cậu, trong lòng cậu cảm thấy không công bằng không." Tần Hán nói.
"Cái này không liên quan gì đến công bằng hay không công bằng, đến cả tuổi còn không lớn hơn tôi, lại muốn đi làm mẹ tôi, tôi có thể cho phép chuyện này xảy ra sao."
"Mẹ nó, ha ha, việc này đúng là sỉ nhục mà."
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, Trương Hiểu Du lại có thêm cái nhìn mới đối với thế giới của người giàu có.
Quả nhiên, cái thế giới này đúng là không thể nhìn thấu bằng mắt thường mà.
"Anh Lâm, mặc dù các anh xem thường mấy nữ minh tinh đó, nhưng chắc chắn khán giả sẽ cảm thấy hứng thú đối với họ, em nghĩ chúng ta có thể đi phỏng vấn cô ấy một chút."
"Cũng đúng, coi như kéo thêm danh tiếng đi."
Nói xong, Lâm Dật nhìn ba người, "Lão Tần, anh muốn quay chung không?"
Tần Hán cùng Lương Kim Minh, Cao Tông Nguyên không giống nhau.
Tuy đều nổi tiếng như nhau, nhưng danh tiếng trên mạng lại kém hơn anh ấy rất nhiều.
Nếu như quay chung với anh ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, khán giả đã có thể nhận ra ngay rồi.
Cho nên Lâm Dật muốn hỏi thăm ý kiến của anh ấy.
"Cậu đưa khẩu trang cho tôi, như vậy thì tôi sẽ không lộ mặt rồi."
"Xem ra anh Tần cũng là người có gánh nặng tính thần tượng nha."
"Chủ yếu là tôi cảm thấy số lượng người xem phát sóng trực tiếp quá thấp, cũng chỉ có người suy nghĩ không bình thường như lão Lâm đây mới đi làm việc này."
"Anh Tần, anh nói như vậy thật khiến người ta đau lòng đó."
"Tôi cũng không phải nhằm vào cô, đây cũng là công việc đứng đắn, không có gì sai trái cả, nhưng đạt đến cấp bậc như lão Lâm, đi chơi còn phát sóng trực tiếp, giống như đến phòng gội đầu tìm gái vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường."
"Đúng đúng đúng... anh Tần nói có lý, lời lẽ tuy thô thiển nhưng lại rất đúng."
"Đi thôi, tôi dẫn hai người các cậu đi phát sóng trực tiếp." Cao Tông Nguyên nói.
"Được thôi."
Trương Hiểu Du chuẩn bị xong thiết bị phát sóng trực tiếp, đăng nhập phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Dật.
"Radisson và các bạn(*), chương trình phát sóng trực tiếp tại du thuyền trên đảo Vịnh hiện tại chính thức bắt đầu, hôm nay chúng ta hãy cùng thưởng thức máy bay thương gia, tôi sẽ dẫn mọi người đến với một mặt khác của xã hội."
(*)Một lời chào khởi đầu mang tính hài hước của Trung Quốc.
Ngay khi Lâm Dật vừa bắt đầu phát sóng, có không ít người kéo vào xem.
"Chúng tôi đã đến cả một buổi sáng, nhưng tại sao bây giờ mới bắt đầu?"
"Ôi chao, chả là ngày hôm qua chơi muộn quá, ngủ đến giữa trưa mới dậy, cơm nước xong xuôi chúng tôi liền lập tức phát sóng trực tiếp cho mọi người xem nè, tôi cùng Anh trai khẩu trang hẳn là rất chuyên nghiệp nhỉ.”
"Mẹ nó, mấy người các anh làm gì tối qua, lại lăn lộn đến tận nửa đêm."
"Anh trai khẩu trang, có vẻ tôi đã nhìn lầm anh rồi, anh thật sự bụng đói ăn quàng sao, ngay cả người như Tiểu Ngư mà cũng có thể vừa ý."
"Ôi chao, mọi người không nên nói lung tung như vậy, không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi cùng Anh trai khẩu trang trong sạch nha." Trương Hiểu Du giả bộ thẹn thùng nói.
Làn sóng nhiệt tình kéo đến phòng phát sóng trực tiếp, người vào xem rất nhanh liền đạt mốc hai trăm vạn.
Sở dĩ có hiệu quả tốt như vậy, là vì ngày hôm qua Lâm Dật phát hồng bao lên tới 5 triệu.
"Mau phát sóng trực tiếp đi, đưa chúng tôi đi xem máy bay tư nhân."
Trương Hiểu Du cười haha, "Mọi người đừng gấp gáp, trước khi phát sóng máy bay tư nhân, chúng tôi đã chuẩn bị cho mọi người một niềm vui bất ngờ."
"Bất ngờ gì cơ? Cô đừng úp úp mở mở nữa, nhanh cho chúng tôi xem hàng thật đi."
Trương Hiểu Du xoay camera, "Mọi người nhìn xem người phía trước kia, có phải là đại minh tinh Triệu Văn Hi hay không, đợi lát nữa Anh trai khẩu trang sẽ đi phỏng vấn cô ấy, mọi người nhất định phải khen ngợi và ủng hộ nha."
"Bà nó, đó chính là Triệu Văn Hi nha, cô ấy thế mà cũng tới những chỗ như thế này."
"Tuy rằng Triệu Văn Hi rất nổi tiếng, nhưng còn chưa đạt tới trình độ mua được máy bay tư nhân thì phải?"
"Đây thực sự là bữa tiệc thịnh soạn cho giới nhà giàu mà, vậy mà còn có thể nhìn thấy đại minh tinh nữa, tôi thực hâm mộ những kẻ có tiền này, tới mua máy bay còn có minh tinh đi cùng, thật muốn tự tử rồi đầu thai lại một lần nữa mà."
Nhìn thấy sự hưởng ứng mãnh liệt của khán giả, Trương Hiểu Du bật cười.
"Mọi người đừng gấp, phòng phát sóng trực tiếp của chúng tôi hôm nay, ngoại trừ Anh trai khẩu trang và tôi, còn có một vị khách quý đặc biệt, anh ấy sẽ dẫn theo chúng ta đi phỏng vấn đại minh tinh Triệu Văn Hi."
Cao Tông Nguyên nhìn Lâm Dật cùng Trương Hiểu Du, "Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ qua đó chứ?"
Trương Hiểu Du đưa tay ra dấu làm động tác OK.
"Được rồi, anh Cao, chúng ta xuất phát thôi."
Cả nhóm người đi về phía Triệu Văn Hi.
Tần Hán cùng Lương Kim Minh không quay cùng, chỉ đi theo sau lưng Lâm Dật.
Lúc này đứng bên cạnh Triệu Văn Hi, là vài nhân viên công tác của sân bay, đang tìm cô xin chữ ký.
Tuy rằng rất không kiên nhẫn, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đúng lúc này, đám người Lâm Dật đi tới trước mặt cô.
Cao Tông Nguyên tùy tiện mở miệng nói:
"Triệu tiểu thư, bạn thân của tôi muốn phỏng vấn cô một chút, không biết bây giờ cô có thời gian không?"
------
Dịch: MBMH Translate