Thấy tình huống không ổn, Trịnh Cao theo bản năng giơ cánh tay lên, chặn chiếc bình hoa mà Lương Kim Minh đập tới.
Cũng thiệt thòi cho Lương Kim Minh là trước giờ chưa từng đánh nhau, tại thêm đêm qua phấn khởi chiến đấu đến rạng sáng, dẫn đến có chút hư.
Bằng không lần này, nhất định sẽ đập vào đầu anh ta.
"Anh muốn làm gì! Có biết đây là chỗ nào hay không!"
Chát!
Lương Kim Minh giơ tay lên tát vào mặt Trịnh Cao, sau đó chỉ vào anh ta nói:
"Tôi không quan tâm đây là chỗ nào, nhưng tôi cho anh biết, về sau đối với anh Lâm của tôi khách khí một chút."
Nói xong, Lương Kim Minh vỗ bụi trên người, "Đi thôi."
"Vậy là xong việc à?" Cao Tông Nguyên nói: "Tôi còn chưa nhìn đủ đây này."
"Cho đạo diễn Nhan chút mặt mũi." Lương Kim Minh cười ha hả mà nói.
Nhóm người cười ha hả tiêu sái rời khỏi phòng tiếp khách.
Bước chân Nhan Từ dừng lại một chút, sau đó vẫn rời đi không quay đầu lại.
"Anh Trịnh, anh không có chuyện gì chứ." Trương Ny tiến lên quan tâm hỏi thăm Trịnh Cao.
"Không có chuyện gì, chỉ là âu phục bị hỏng thôi, không bị thương."
"Người phụ nữ kia cũng hơi quá đáng, người khác động thủ đánh anh, vậy mà cũng không can ngăn, người phụ nữ như vậy căn bản không đáng để anh quan tâm."
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Trịnh Cao mặt lạnh nói: "Trước tiên đem hiện trường thu thập một chút."
"Tôi sẽ cho người thu dọn."
Trương Ny đã đi đến đứng một bên Trịnh Cao, mặc dù có áo sơmi cùng âu phục, nhưng vẫn bị một vết thương nhỏ cần phải xử lý một chút.
"Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ lạ." Trương Ny một bên vừa lau vết thương vừa nói.
"Cái gì kỳ lạ."
"Bây giờ các anh tính là đã chia tay, vậy tôi liền nói thẳng."
"Ừm, nói đi." Trịnh Cao mặt lạnh nói.
"Tôi cảm thấy bạn gái cũ của anh với người đàn ông hoạt náo viên gọi là anh khẩu trang kia, hình như có quan hệ không bình thường."
"Không thể nào, tính cách của cô ấy tôi biết, rất bảo thủ, sẽ không làm ra loại chuyện này với người khác."
"Sếp, anh cũng quá ngây thơ rồi." Trương Ny quạt gió thổi lửa nói:
"Nếu như hai người bọn họ không có quan hệ đặc biệt nào, làm sao có thể thân thiết như vậy? Đạo diễn đài truyền hình và hoạt náo viên trong lúc làm việc không thể gặp nhau. Mà cô ta hiện tại, lại cực lực giúp đỡ người đàn ông kia, cái này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề ư?"
Trịnh Cao im lặng, chẳng trách gần đây hai người cãi vã càng ngày càng nhiều.
Hay là thật giống như những gì Trương Ny nói.
"Chuyện này tôi sẽ xử lý." Trịnh Cao lạnh lùng nói.
"Tôi cảm thấy không chỉ có phải xử lý, hơn nữa còn phải để cho bọn họ nếm thử vị đắng." Trương Ny nói:
"Anh không phải là có ít khách hàng có quan hệ tốt đang ở bên đây chơi sao, có thể hay không tìm người giáo huấn bọn họ một trận. Tôi không thể để cho một đám tiểu hoạt náo viên khi dễ như vậy được, bằng không cũng thật quá mất mặt rồi."
"Yên tâm, tôi có chừng mực!"
...
Sau khi rời khỏi buổi triển lãm, đoàn người lên xe, mà phát sóng trực tiếp cũng kết thúc.
Điều mà Lâm Dật không nghĩ tới chính là, mức độ phổ biến của phát sóng trực tiếp cao nhất là 8,5 triệu.
Trong đó công thần, tự nhiên chính là Cao Tông Nguyên và Lương Kim Minh.
So với những hoạt động thường xuyên của việc mua máy bay, khán giả càng thêm yêu thích loại hình ảnh bạo lực kích thích này.
"Thực sự xin lỗi, vốn muốn đi cổ vũ, không nghĩ tới khiến cho hai người phải chia tay." Lâm Dật nói.
"Không có chuyện gì." Nhan Từ nhẹ nhõm nói:
"Kỳ thực tôi từ sớm liền bắt đầu suy nghĩ lại quan hệ giữa chúng tôi rồi, hơn nữa cũng đã sớm có ý nghĩ như thế. Nếu như không phải là bởi vì hôm nay có việc này, có lẽ tôi cũng không hạ được quyết tâm này."
"Cô nếu như nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy có nhiều áy náy." Lâm Dật nhìn xung quanh một chút, "Kế tiếp cô có sắp xếp gì chưa?"
"Về khách sạn thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ chuẩn bị trở về."
"Đạo diễn Nhan, đừng có gấp rời đi, ngày mai còn có dạ yến trên du thuyền, sẽ có rất nhiều thứ thú vị, ở nơi này mấy ngày, đợi chơi xong rồi cùng nhau về." Lương Kim Minh nói.
"Dạ yến du thuyền tôi không muốn đi cho lắm." Nhan Từ nói:
"Nếu như không phải là vì anh ấy, tôi có thể cũng sẽ không tới đâu, cho nên ngày mai tôi muốn quay về."
"Vậy được, chúng tôi cũng không ngăn cô nữa."
Nói xong, Nhan Từ từ trên xe xuống, sau đó trở về khách sạn.
Lâm Dật và những người khác đi dạo bờ biển, sau đó mới trở về nghỉ ngơi.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Dật cũng gửi vài tin nhắn Wechat cho Kỷ Khuynh Nhan.
Theo như suy nghĩ của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật hẳn là đang ở nước Mỹ trong thời gian này.
Nếu như tính đến chênh lệch múi giờ, thời gian Lâm Dật gửi tin nhắn WeChat, hẳn là bốn giờ sáng ở nước Mỹ.
Mà lý do Lâm Dật gửi tin nhắn WeChat là muốn nói với cô ấy là anh không ngủ ngon.
Cái lý do này làm Kỷ Khuynh Nhan cảm động quá chừng.
Nửa đêm hơn bốn giờ còn gửi tin nhắn cho mình, hẳn là thật sự nhớ đến cô.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Tần Hán chỉ biết than ngắn thở dài gọi hai tiếng sư phụ.
Thời gian muộn chút, đoàn người về tới khách sạn, chuẩn bị ăn một chút gì đó, sau đó bắt đầu cuộc sống về đêm.
Mới vừa vào đến khách sạn, Lương Kim Minh đụng cánh tay Lâm Dật.
"Anh Lâm, anh nhìn bên kia đi."
Theo hướng ngón tay Lương Kim Minh chỉ, Lâm Dật nhìn thấy Nhan Từ đang ngồi trong góc ở bên cạnh hành lang khách sạn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh Lâm, người phụ nữ này lúc này chắc đang cảm thấy trống rỗng, cần nhất được thấu hiểu và an ủi. Tôi cảm thấy anh nên thừa lúc vắng mà vào đi." Lương Kim Minh nói:
"Vóc người này quả thực rất tuyệt, anh nếu như không đi, thật đáng tiếc."
"Cậu cho rằng tôi là cái loại háo sắc sao, làm sao có thể thừa lúc vắng mà vào được."
"Anh nếu như không muốn, tại sao anh còn đi về phía bên đó thế."
"Cứu vớt thiếu phụ trượt chân."
"Lý do chọc gái của anh Lâm đều thanh lệ thoát tục như vậy à, mãi mãi cũng không khiến người ta thất vọng." Trương Hiểu Du nói.
"Cái này liền nói rõ, làm một người đàn ông cặn bã thời điểm muốn cặn bã, anh ta sẽ có vô số loại phương thức, cô đều sẽ không tưởng tượng nổi."
"Nhưng những điều này cũng không quan trọng." Trương Hiểu Du nói:
"Nếu như có thể ngủ với anh Lâm, rõ ràng là nữ nhân kiếm lời, nếu như may mắn trúng thưởng sinh được một đứa con. Sau đó còn có thể tranh giành một phần gia sản, thấy thế nào cũng không thiệt thòi."
Tần Hán:...
Lương Kim Minh:...
Cao Tông Nguyên:...
"Hiểu Du, với số đo của cô, chúng tôi đều nghĩ cô là một cô gái ngây thơ xinh đẹp, không nghĩ tới cô cũng là người trong nghề nha."
"Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng nha."
...
Quầy bar của khách sạn ở tầng một là sự kết hợp giữa quán bar và quán cà phê. Mặc dù có chút không ra ngô ra khoai, nhưng cũng may nơi này rất yên tĩnh.
"Cô muốn ở đây mượn rượu giải sầu à?"
Nhìn thấy trước mặt Nhan Từ bày máy ly rượu, Lâm Dật hỏi.
Lâm Dật đột nhiên xuất hiện, Nhan Từ có chút kinh ngạc, sửng sốt một giây.
"Tôi cũng đã lớn như vậy rồi, cũng không phải như những tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi kia, làm sao có khả năng có chuyện mượn rượu giải sầu."
"Vậy ngồi một mình tại đây uống rượu làm gì, sẽ không sợ người khác tới tán cô à?"
"Tôi đều ba mươi hai rồi, ai sẽ tán một người phụ nữ như vậy chứ?"
"Đừng nói như vậy, tôi không kiêng ăn, cô như vậy rất vừa vặn." Lâm Dật nói.
Nhan Từ nhìn Lâm Dật vẻ mặt có chút ủ rũ, khóe miệng nhếch lên.
"Nhìn thấy vóc người của tôi động tâm sao?"
"Vóc người ngược lại là phụ thôi, chủ yếu là ở độ tuổi này vừa vặn."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi chỉ cần vổ mông một cái cô liền biết muốn đổi tư thế rồi, mà không phải quay qua hỏi tôi muốn làm gì."
------
Dịch: MBMH Translate