“Lão Trịnh, người đang ở đâu, tôi hiện tại đi qua, vừa vặn tôi mượn cơ hội này tỉnh lại rượu."
Người nói chuyện là đàn ông trung niên, cùng với Trịnh Kiều kề vai sát cánh, lúc bước đi còn có chút hơi lắc lư, hiển nhiên là uống nhiều quá.
Người đàn ông này tên là Hùng Huy, anh ta là ông chủ của một công ty tư nhân, từng ở chỗ Trịnh Kiều mua qua một chiếc máy bay nhỏ.
Bởi vì mua được giá rẻ và thường xuyên qua lại nên họ trở thành bạn bè của nhau.
Trải qua chuyện ban ngày, sau đó Trịnh Kiều liền gọi điện thoại cho Hùng Huy, cũng đem chuyện đó đơn giản kể lại một lần.
Nhưng Trình Kiều không nói chuyện tình mình như thế nào, chỉ nói có người đàn ông câu dẫn bạn gái của mình.
Sau khi uống rượu, Hùng Huy liền từ bên ngoài tìm mấy người, chuẩn bị giúp Trịnh Kiều báo thù.
"Tôi cũng không biết anh ta ở đâu." Trịnh Kiều nói: "Trước đi tìm bạn gái của tôi, thì có thể hỏi thăm ra đối phương đang ở đâu rồi."
"Tôi nghe nói, bạn gái anh hình như là đạo diễn đài truyền hình à?" Hùng Huy cười híp mắt nói.
"Ừm, không sai."
"Có bạn trai ưu tú như vậy, cô ta còn ra ngoài tìm người khác, người phụ nữ như vậy cũng không nên cần nữa."
"Anh Huy, không phải như anh nghĩ đâu, bạn gái của tôi không làm ra việc như vậy."
Trịnh Kiều không muốn để cho người khác hiểu lầm là mình bị đội nón xanh, đang cực lực giải thích chuyện này.
Hùng Huy vỗ vai Trịnh Kiều, dùng giọng điệu như người từng trải qua, nói:
"Tôi cũng không tin, nếu như hai người bọn họ thật sự không có gì, còn có thể trơ mắt nhìn cậu bị đánh sao?"
Vẻ mặt Trịnh Kiều quẫn bách, muốn giải thích lại không biết làm sao trả lời.
Trịnh Kiều mặc dù không phải chính nhân quân tử, cũng làm loạn ám muội, nhưng cùng với người như Hùng Huy so ra, vẫn là Tiểu Vu thấy Đại Vu.
Ngay cả mưa bụi cũng không bằng.
"Nghe tôi nói, người phụ nữ như vậy không được." Hùng Huy ôm vai Trịnh Kiều nói:
"Nếu như nói, hôm nay không chỉ có muốn giáo huấn người đàn ông kia, bạn gái kia của cậu cũng không thể dễ dàng buông tha, phải để cho đôi cẩu nam nữ đó ghi nhớ thật sâu!"
Sắc mặt Trịnh Kiều thay đổi, "Anh Huy, anh đây là muốn..."
"Nghe anh khuyên một câu, có hàng ngàn phụ nữ, không được thì liền đổi."
Nói xong, Hùng Huy lộ ra một ý cười xấu xa, "Nhưng trước khi đổi, làm sao cũng phải để cho cô ta nếm thử chút vị đắng, cậu nói có đúng hay không? Nếu không cậu liền bị đánh uổng sao?"
"Thế nhưng ..."
"Cậu không suy nghĩ, cậu là người có phẩm chất cao lại bị một tên hoạt náo viên rắm chó đánh, cậu không cảm thấy việc này rất mất mặt sao?" Hùng Huy nói:
"Còn có, cô ta lại vì một cái hoạt náo viên rắm chó mà bỏ rơi cậu, người phụ nữ như vậy có xứng đáng với cậu không, sẽ cùng cậu tiếp tục sống sao. Cô ta chính là cái loại tiện nhân dâm loạn mà thôi, căn bản không đáng giá để cậu đối xử như thế, cho nên cậu không cần che chở cho cô ta làm gì, không bằng để cho lão ca giúp cậu dạy dỗ, cho cậu thấy rõ cô ta là cái hạng người gì."
Rượu cồn lên não Trịnh Kiều, biểu lộ cũng trở nên nham hiểm lên.
Anh cũng cảm thấy oan ức và không cam lòng.
Những điều kiện của mình, đều so với hoạt náo viên rắm chó kia tốt hơn vạn lần, cô ấy có tư cách gì vứt bỏ mình!
"Đi! Đi tìm cô ấy trước, trước hết thu thập con khốn rác rưỡi kia!"
Hùng Huy bắt đầu cười ha hả, "Đi, lão ca dẫn cậu đi báo thù!"
Trịnh Kiều dẫn đầu, một đám người sải bước đi tới cửa phòng Nhan Từ.
Trịnh Kiều vừa muốn gõ cửa, lại bị Hùng Huy ngăn lại.
"Cậu muốn làm gì?"
"Gõ cửa."
"Đây không phải là bạn gái của cậu sao? Lẽ nào cậu không biết mật mã cửa phòng?"
"Đương nhiên biết, nhưng thời điểm này, không thể trực tiếp xông vào." Trịnh Kiều nói.
"Lão đệ, vừa nhìn là biết cậu không có kinh nghiệm." Hùng Huy nói:
"Hiện tại hai người các cậu đã mỗi người đi một ngả rồi, hơn nữa còn là hơn nửa đêm, cậu cảm thấy cô ta có thể mở cửa cho cậu không?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Trịnh Kiều nói: "Chẳng lẽ mở khóa mật mã, vọt thẳng đi vào."
"Tất nhiên rồi, bằng không cậu ngay cả cửa cũng sẽ không cho cậu vào, lẽ nào cậu ở nơi này một mực gõ?"
"Nhưng chúng ta cứ như vậy xông vào, cũng không tốt lắm." Trịnh Kiều nói: "Vạn nhất người ta la to làm sao bây giờ?"
"La to?" Hùng Huy hừ lạnh một tiếng, "Cậu bây giờ nghe một chút, các phòng ở tầng này, cái nào không phải là những con nhà giàu la hét um sùm, cậu còn ở lại chỗ này làm chính nhân quân tử "
"Chuyện này..."
Trịnh Kiều cau mày, do dự không quyết định, đắn đo khó định.
"Cũng đã đến bước đường này rồi, cậu đừng có do dự nữa." Hùng Huy nói:
"Hiện tại liền đi vào, ai có thể biết bên trong chuyện gì xảy ra?"
Suy tư mấy giây, Trịnh Kiều nói:
"Nhưng bất kể nói thế nào, cô ấy cũng là bạn gái trước của tôi, tôi hi vọng trước tiên xử lý người đàn ông kia."
"Đó là đương nhiên, chút chuyện nhỏ này, tôi khẳng định giúp cậu xử lý tốt! Sẽ đánh anh ta ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra anh ta!"
"Vậy trước tiên cảm ơn anh Huy."
Nói xong, Trịnh Kiều nhập mật mã cửa phòng Nhan Từ, cạch cạch một tiếng, đẩy cửa mà vào.
Thế nhưng, lúc mấy người tiến vào gian phòng của Nhan Từ, phát hiện bên trong không có một bóng người.
Hơn nữa trong phòng gọn gàng, ngăn nắp dường như căn bản không có người ở qua.
"Hả? Người đâu?"
Hùng Huy sững sờ cả người.
Vốn tưởng rằng lúc này đi vào, có thể nhìn thấy một màn hương diễm, không nghĩ tới lại không có một bóng người?
"Này tình huống thế nào? Lẽ nào đi rồi?"
"Không thể nào." Trịnh Kiều nói ra:
"Gian phòng là tôi đặt, nếu như trả phòng, tôi sẽ nhận được thông báo, hơn nữa nơi này còn có đồ vật của cô ấy, không thể đi rồi."
"Đây là sao." Hùng Huy lẩm bẩm một câu, "Cũng không thể ở trong căn phòng với người đàn ông kia đấy chứ?"
Sắc mặt Trịnh Kiều khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, quả thật có khả năng này.
"Các anh là ai, ở phòng tôi làm gì?!"
Nghe được có người sau lưng nói chuyện, Trịnh Kiều quay đầu lại.
Phát hiện Nhan Từ sắc mặt ửng đỏ đứng sau lưng mình, trên mặt còn mang theo ý lạnh.
Nhìn thấy Nhan Từ, Hùng Huy trợn mắt ngoác mồm.
Vóc người này?
Gương mặt này?
Thực sự là tuyệt!
"Người đàn ông kia ở đâu!" Trịnh Kiều lạnh lùng mà hỏi.
"Các anh nói Lâm Dật?" Nhan từ nói: "Các anh tìm anh ta làm gì."
"Cô còn hỏi tôi làm gì?" Trịnh Kiều đề cao âm điệu, "Anh ta đem tôi đánh, cô cảm thấy tôi sẽ dễ dàng quên đi sao?"
"Anh ấy không đánh anh, động thủ là bạn của anh ấy." Nhan Từ ghét bỏ nói.
"Đó cũng là do anh ta làm chủ!"
Nhan Từ càng che chở cho Lâm Dật như vậy, trong lòng Trịnh Kiều hận ý lại càng lớn!
Hai người từ trường cấp 3 liền ở cùng nhau, hơn nữa họ còn là sinh viên hàng đầu của MIT, có công việc ổn định, giờ thì tốt rồi, thế mà chạy theo một hoạt náo viên rác rưởi!
Dựa vào cái gì!
"Các anh vẫn là không nên đi, thời điểm không còn sớm, trở về ngủ đi." Nhan Từ nhàn nhạt nói.
Vốn dĩ cô muốn ngủ lại đây một đêm rồi ngày mai đi, nhưng trải qua chuyện lần này, ở lại trong căn phòng này đều cảm thấy buồn nôn.
Chính mình rõ ràng cùng với dạng người đàn ông, cùng nhau thời gian dài như vậy, thực sự là mắt bị mù.
"Nhan Từ, cô thực sự là đủ lợi hại rồi, cô vậy mà bảo vệ người đàn ông kia, tôi thực sự là nhìn lầm cô rồi!"
Nhan Từ lắc đầu một cái, "Tuy rằng chia tay, tôi cảm thấy không cần thiết trở thành kẻ thù, tôi làm như vậy, cũng là vì tốt cho anh."
------
Dịch: MBMH Translate