Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 784 - Chương 782. Tôi Xem Một Chút, Tiếp Theo Đánh Người Nào

Chương 782. Tôi Xem Một Chút, Tiếp Theo Đánh Người Nào
Chương 782. Tôi Xem Một Chút, Tiếp Theo Đánh Người Nào

"Không cần nói những lý do đường hoàng đó."

Trịnh Kiều nói ra:

"Tôi đã dám đến đây, cũng không sợ người khác nhận ra thân phận của tôi. Nếu như hôm nay không giáo huấn hắn một trận, thì tôi không phải là họ Trịnh!"

Nhan Từ vẫn ôm hai tay trước ngực, thở ra một hơi thật sâu.

"Đừng tùy hứng như vậy, tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, tính khí đùa nghịch giống như trẻ con thì thật không có ý nghĩa."

"Đến bây giờ cô còn che chở cho hắn! Hắn cũng chỉ là một cái hoạt náo viên nghèo mạt rệp, chỗ nào có thể sánh được với tôi!"

Trịnh Kiều gầm thét như người bệnh tâm thần.

"Lão đệ nói nhỏ thôi, người phụ nữ giống như nàng cũng không cần phải nhiều lời, làm thật đi."

Hùng Huy kéo Trịnh Kiều sang một bên, nhìn qua Nhan Từ nói:

"Nhan tiểu thư, chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, mau chóng nói cho chúng tôi biết hắn ở đâu, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

"Vậy thì đi thôi, tôi đưa các anh đi tìm anh ta."

Nhan Từ cũng không muốn nói nhảm nữa, bọn họ đã muốn đi, thì dẫn bọn họ đi thôi.

Nhìn thấy Nhan Từ phối hợp như thế, Trịnh Kiều cười khổ một cái.

"Anh Huy, vẫn là anh có thủ đoạn, dễ nói dễ thương lượng. Tôi nói nhiều như vậy mà nàng đều thờ ơ, không nghĩ tới anh nói một câu, vậy mà nàng lập tức nghe lời."

"Nói rõ cậu lịch duyệt không bằng lão ca này."

Hùng Huy nói ra:

"Phụ nữ giống như nàng, cứ mềm là không được, nhất định phải cho nàng nếm thử đau khổ một chút."

"Chẳng lẽ là lúc trước tôi đối xử với nàng quá tốt rồi sao."

"Đúng thế, phụ nữ đều tiện giống nhau, tuyệt đối không thể cho các nàng sắc mặt tốt, nếu không sẽ cho là cậu sợ các nàng."

"Ai, tôi thật sự là nhìn lầm nàng."

Trịnh Kiều thở dài nói.

"Đừng có gấp, chờ giúp cậu xử lý xong việc này, chúng ta trở lại dạy bảo nàng, cam đoan để cậu đem lửa giận trong bụng đều phóng ra!"

"Tốt!"

Trước đó Trịnh Kiều còn có chút do dự, nhưng bây giờ sẽ không, bởi vì trong lòng của hắn tràn đầy hận ý đối với Nhan Từ.

Cũng đã nhận định nàng là một người con gái hay thay đổi lòng.

Nhan Từ đi ở phía trước, cũng không biết hai người đang nói chuyện gì.

Chỉ là đang thầm suy nghĩ ở trong lòng, mười mấy người này có đủ cho một tay Lâm Dật đánh không?

Đi thang máy đến tầng 18, Nhan Từ gõ cửa phòng 1818.

Nhưng gõ đến mấy lần cũng không thấy người đáp lại.

"Lập tức gọi điện thoại cho hắn!"

Hùng Huy nói ra.

Nhan Từ cũng không có phản bác, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại cho Lâm Dật.

Gọi một lần không ai nhận, Hùng Huy ra hiệu cho Nhan Từ gọi lần thứ hai.

Mà tại thời điểm gọi lần thứ hai, điện thoại có người bắt máy.

"Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"

Lâm Dật nói ra.

"Anh ở trong phòng ngủ sao?"

"Đây là lời nói kiểu gì vậy, tôi không ở trong phòng ngủ, chẳng lẽ đi tới phòng cô sao?"

"Tôi đang ở ngoài cửa phòng của anh, có thể mở cửa cho tôi vào hay không?"

"Ngọa tào."

Lâm Dật thanh tỉnh không ít,

"Đúng lúc tôi ngủ một mình không có ý nghĩa, cô đến phòng tôi tâm sự nhân sinh đi."

Nhan Từ không có trả lời lại, trực tiếp tắt điện thoại.

Mà sắc mặt Trịnh Kiều trở nên khó coi, theo nội dung cuộc nói chuyện, là có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người không tầm thường.

Khẳng định là có chuyện!

Mẹ nó, hôm nay tôi sẽ để cô biết sự lợi hại của Trịnh Kiều tôi!

Cùm cụp một tiếng, cửa phòng của Lâm Dật mở ra.

Lâm Dật đang muốn đưa Nhan Từ vào trong, ngoài ý muốn nhìn thấy mười mấy người đứng ở sau lưng nàng.

Còn không đợi Lâm Dật kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bọn người Trịnh Kiều chạy vọt vào, sau đó đóng cửa phòng lại, không muốn cho Lâm Dật bất cứ cơ hội nào.

Lâm Dật đứng ở một bên, hơi giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

"Bây giờ hơn nửa đêm, cô đưa nhiều người như vậy đến đây là có ý gì?"

Nhan Từ nhún vai,

"Bọn họ là tới tìm anh để báo thù, tôi không ngăn được bọn họ, nên dứt khoát mang bọn họ đến đây."

"Nếu nói như vậy, người đàn bà như cô có chút thiếu suy nghĩ."

Lâm Dật nói ra:

"Mặc dù tôi còn chưa ngủ với cô, nhưng cô đã nhanh như vậy mang bạn trai cũ tới tìm tôi báo thù, thật là đáng ghét, còn có điểm thành tín hay không."

"Tôi cũng không muốn dẫn bọn họ tới, nhưng bọn họ nhất định muốn đi qua, tôi cũng không có cách nào."

"Tốt, hai người không cần lầm bà lầm bầm nữa."

Hùng Huy nhìn sang Lâm Dật, nói ra:

"Bạn của cậu đánh người anh em của tôi, sự kiện này cậu có phải cho một cái công đạo hay không."

"Ông anh bớt giận, anh muốn công đạo gì, thì cứ nói với tôi."

Lâm Dật nói ra:

"Nhìn tính tình của ông anh, chắc cũng là lão già hám sắc. Ông anh gióng trống khua chiêng tới đây, hẳn là có ý tứ đối với Nhan Từ, có cần tôi cởi sạch nàng và đưa đến trên giường của anh hay không?"

Nhan Từ liếc Lâm Dật một cái.

Miệng của người này thật đúng là gì cũng có thể nói được?

Lâm Dật ngay thẳng, ngược lại là khiếm cho Hùng Huy không kịp phản ứng.

Bên trong kịch bản hình như không viết như vậy.

Ngươi cần phải lòng đầy căm phẫn và phản kháng mới đúng chứ!

"Cậu bớt nói đi, giữ mồm giữ miệng một chút, chúng tôi không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì đối với nàng, chỉ là đến báo thù cho người anh em của tôi thôi."

"Thật là mẹ nó con bê, một em gái eo nhỏ chân dài, ngực nở mông cong bày ra ở trước mặt mình như thế, các người đều không có ý nghĩ xấu, có phải yếu sinh lý hay không?"

"Con mẹ nó mày bớt nói nhảm lại đi, nếu như hôm nay lão tử không thu thập mày một trận, thì thật xin lỗi với huynh đệ tao!"

Hùng Huy vung tay lên, mười mấy người hắn mang theo, đều vọt tới phía trước, bao vây thành hình vòng tròn, đặt Lâm Dật đứng vào ở giữa.

"Anh bạn cũng thật là ngưu bức, mới một chút mà gọi đến nhiều người như vậy, hơn nữa cả đám đều mẹ nó một bộ dạng lớn đầu thèm ăn đòn, tôi cũng không biết đánh kẻ nào trước cho tốt."

"Mày bớt nói lời châm chọc đi, không phải mày gọi người đánh tao sao? Hôm nay, tao muốn báo thù rửa sạch mối nhục!"

Trịnh Kiều quay về phía Hùng Huy nói ra:

"Anh Huy, bây giờ lập tức ra tay đi!"

Hùng Huy gật gật đầu,

"Ra tay đi, dạy bảo hắn một trận, để cho hắn nhớ kỹ."

Vừa nói dứt lời, một người đàn ông tóc ngắn dẫn đầu lao vọt tới Lâm Dật.

Nhan Từ đạm mạc đứng ở một bên, không hề hoảng hốt chút nào.

Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng đưa ra một bàn tay, rắn rắn chắc chắc tát vào trên khuôn mặt người đàn ông tóc ngắn.

Kẻ sau kêu thảm thiết một tiếng, bụm mặt nằm vật xuống mặt đất.

Hơn nữa trên tay còn có mấy chiếc răng bị Lâm Dật tát rụng ra.

"Cái này. . ."

Nhìn thấy tình trạng thảm thiết của người đàn ông tóc ngắn, Trịnh Kiều và Hùng Huy đều bị giật nảy mình.

Lực tay của tên này không phải quá lớn rồi?

"Gã này chắc là không có sức chiến đấu gì cả."

Lâm Dật nhìn lướt qua đám người còn lại ở đây một chút,

"Để tôi xem nào, tiếp theo nên đánh người nào."

Việc này làm cho bọn người Hùng Huy và Trịnh Kiều đều mộng bức.

Người đàn ông này lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của mình.

Nhan Từ ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, ánh mắt đều rơi xuống trên người hắn, còn mang theo vài phần thần thái khác.

Nàng đã từng thu qua một bộ phim tài liệu, đi đến châu Phi quay chụp về đàn sư tử ở nơi đó.

Mà vào lúc đó, có một cái ống kính đã cho Nhan Từ ấn tượng thật sâu sắc.

Một đầu sư tử hùng tráng đứng ở phía trước một con sư tử cái, nhe hàm răng nanh dữ tợn, nhìn chằm chằm đàn sói trước mặt.

Nhưng từ đầu đến cuối, đều không có một con sói nào dám xông lên,

Chỉ dựa vào một thân khí thể hung hãn, đã hù chạy hơn hai mươi con sói.

Bây giờ nhìn anh ấy, thật sự vô cùng giống với con sư tử uy phong lẫm lẫm kia.

Chỉ cần anh ấy đứng ở nơi đó, là như có một vị dũng tướng một người một ngựa cản ngàn kẻ địch hung hãn.

Làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.

Đồng thời, cũng gọi người muốn ngừng mà không được.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 782.
Bình Luận (0)
Comment