Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 785 - Chương 783. Một Đám Trang Bức Thấp Kém, Không Thể Là Ba Người?

Chương 783. Một Đám Trang Bức Thấp Kém, Không Thể Là Ba Người?
Chương 783. Một Đám Trang Bức Thấp Kém, Không Thể Là Ba Người?

"Anh Huy, việc này quá dọa người, chúng tôi không dám tiếp tục."

Bao gồm cả người đàn ông tóc ngắn bị đánh ngã trước đó, mười mấy người đều xám xịt chạy ra ngoài.

Thế là chỉ còn Hùng Huy và Trịnh Kiều bị kẹt lại ở nơi này.

"Người anh em, việc này là chúng tôi sai, nhưng anh cũng ra tay đánh người rồi, coi như chúng ta thanh toán xong."

Hùng Huy vừa lùi vừa nói:

"Hơn nữa thời điểm này cũng không còn sớm, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Hô thông!

"Nghỉ ngơi con mẹ ngươi ấy."

Lâm Dật đá một cước vào trên người Hùng Huy, ở trên cao nhìn xuống nói ra:

"Con mẹ nó, mày làm như chỗ tao là trung tâm tắm rửa à? Nói đến là đến, nói thì đi?"

"Không, không có. . ."

Hùng Huy bưng bít lấy bụng của mình,

"Là, là tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp nhặt với tôi."

Lâm Dật cũng không có tâm tư so đo với Hùng Huy, quay đầu nhìn sang Trịnh Kiều.

"Thế nào, ban ngày mày bị huynh đệ của tao đánh một trận, nên tâm lý có lửa giận? Nghĩ muốn tìm đến tao để phát tiết một chút?"

"Tôi, tôi. . ."

Lâm Dật cũng đá một cước lên người Trịnh Kiều,

"Cảm thấy mình tốt nghiệp đại học MIT, đã cảm thấy hơn người một bậc rồi? Hôm nay lão tử nói cho mày biết, vì sao chịu đá phải kêu lên."

Hô thông!

Lâm Dật lại đá thêm một cú nữa, Trịnh Kiều trực tiếp bị đá văng đến cửa.

Hai tay che ngực, thậm chí còn phun ra một ngụm máu.

Hiện tại, trong đầu Trịnh Kiều chỉ tràn ngập một cái vấn đề.

Dựa vào cái gì mà chỉ đạp Hùng Huy một cước, nhưng lại đạp chính mình hai cước?

"Mau cút đi, đừng lởn vởn chướng mắt tao."

Đạt được sự đồng ý của Lâm Dật, hai người bỏ chạy trối chết.

Ở bên trong gian phòng lại trở nên an tĩnh, Lâm Dật quay đầu nhìn sang Nhan Từ.

"Đầu óc cô để lừa đá rồi sao? Ở cùng loại người hèn nhát, không ra gì nhiều năm như vậy? Chờ tới khi to bụng bị đá mới vừa lòng sao?"

"Anh chớ nói nhảm."

Nhan Từ nói ra:

"Mặc dù ở gần rất nhiều năm, nhưng tuyệt đại đa số thời gian tôi đều đi công tác, hơn nữa tôi cũng không có tùy tiện như anh nghĩ."

"Thật sự là say, cũng không biết là cái gì hấp dẫn cô nữa."

Lâm Dật đậu đen rau muống một câu,

"So với lão tử thì kém xa."

"Có mấy người đàn ông có thể so với anh."

"Cô nói như vậy, ngược lại tôi thật ra rất thích nghe."

Lâm Dật nhìn xung quanh một chút,

"Ổ chăn của tôi còn ấm nóng đấy, mời cô vào ngủ một giấc."

"Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của anh, vẫn nên đi đặt trước căn phòng mới đi."

"Tôi nói cho cô biết, qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác(*). ”

(*)Nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại..

"Chờ đến khi tôi thật sự có nhu cầu ở phương diện này, khẳng định tới tìm anh, để anh là người ăn đầu tiên."

"Ngạch. . . Theo như cách nói của cô, vậy lần sau lúc gặp mặt, thì tránh không được một phen đại chiến kinh thiên động địa rồi."

Nhan Từ vuốt vuốt mãi tóc, cười nói:

"Ừm, tôi cũng thừa hiểu ám hiệu của đám đàn ông các anh, cam đoan để anh hài lòng."

"Vậy được, lúc đi ra ngoài nhớ khép cửa lại giúp tôi, đi ngủ đây."

Xoay xoay lưng, Lâm Dật bước trở về bên trong phòng ngủ, đột ngột đến mức Nhan Từ không kịp phản ứng lại.

Nhìn thấy bóng lưng Lâm Dật rời đi, Nhan Từ nhẹ cắn môi.

Nếu như anh ta chủ động một chút, chính mình chắc sẽ phóng túng một lần rồi?

Lắc đầu, Nhan Từ đè nén dục vọng bản thân xuống đáy lòng, lặng lẽ bước ra khỏi gian phòng của Lâm Dật.

Mơ mơ màng màng. . .

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Dật nghe được có người đang gõ cửa phòng.

"Nằm thảo, Hà Viện Viện, cô làm mấy cái lông gì đấy?!"

Mặc dù người bên ngoài khẳng định không phải là Hà Viện Viện, nhưng mà Lâm Dật vẫn theo thói quen lên tiếng mắng.

Mở cửa phòng, Lâm Dật sửng sốt.

Bất ngờ phát hiện, người đứng ở cửa ra vào lại là Nhan Từ.

Mà ở bên cạnh nàng còn có cả hành lý.

"Không nói rõ ngày rời đi? Trước khi đi còn muốn tạm biệt, người văn hóa như cô cũng thật coi trọng những thứ này."

"Không có."

Nhan Từ nói ra:

"Hắn đặt cho tôi một gian phòng, nhưng tôi không muốn ở. Tôi lại muốn đi đặt một gian phòng khác, nhưng mà dưới quầy lễ tân nói, gian phòng ở khách sạn đều đã đặt kín hết chỗ, hiện tại đã không còn phòng trống."

"Ngạch. . ."

Lâm Dật dừng một chút,

"Cho nên cô không muốn về gian phòng lúc đầu, mà đến chỗ này của tôi?"

"Ừm."

Nhan Từ nhàn nhạt gật đầu.

Bắt lấy cánh tay của Nhan Từ, Lâm Dật kéo nàng vào trong.

"Mẹ nó chứ, còn chờ cái gì nữa, không mau chóng tiến đến nhanh một chút."

"Anh chờ chút, tôi đi tắm đã."

. . .

Giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Dật nghe thấy được tiếng đập cửa đông đông đông.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện đã không thấy Nhan Từ đâu.

Nhưng ở trên mặt bàn đầu giường, có thêm 1000 nhân dân tệ.

"Nằm thảo, bà nội cô."

Mắng một câu, Lâm Dật rời giường mở cửa, nhìn thấy bọn người Tần Hán đứng ở trước cửa phòng.

"Anh có chuyện gì sao? Hôm qua cũng không có đi đâu, thế nào mà muộn thế này mới ngủ dậy?"

"Tôi ở trong phòng này không được sao?!"

Lâm Dật thuận miệng nói ra.

"Nằm thảo, đây là cái gì?"

Lương Kim Minh bước về phía ghế sô-pha, cũng đột nhiên hét lên nói:

"Mẹ nó, đây là máu?"

"Mẹ nó, cạnh cửa cũng có!"

Cao Tông Nguyên cũng la lên.

Đồng loạt, ánh mắt của bốn người đều rơi xuống trên người Lâm Dật.

"Anh Lâm, anh chơi được lắm."

Trương Hiểu Du nói ra.

"Nằm thảo, các cậu.. Đợi lát nữa."

Tần Hán vội vã chạy tới phòng ngủ của Lâm Dật.

"Mẹ nó tiền, trên giường cũng có."

Lương Kim Minh giơ ngón tay cái lên,

"Anh Lâm, vẫn là anh ngưu bức, mới ban đầu tôi còn tưởng là con chim non, hiện tại xem ra hình như là tới ngày kinh rồi."

"Anh Lâm, đây là anh vượt đèn đỏ sao?"

Cao Tông Nguyên hỏi.

"Một đám thấp kém, chẳng lẽ không thể là ba người?"

Tần Hán: . . .

Lương Kim Minh: . . .

Cao Tông Nguyên: . . .

Trương Hiểu Du:

"Anh Lâm thật lợi hại."

"Được rồi, đừng chơi liều, đi ăn cơm."

Lâm Dật thay quần áo khác, sau đó một đoàn người đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn một chút gì đó.

Thời điểm một đoàn người đi vào nhà hàng ở tầng cao nhất, không ít người nhìn Lâm Dật với biểu lộ đều rất ý vị sâu xa, tràn đầy ý cung kính.

Thứ nhất, dạng đại thiếu gia đỉnh cấp như Tần Hán này, bất kỳ đi đến nơi nào, đều sẽ có người tới chào hỏi và lôi kéo làm quen.

Trừ cái đó ra, mọi chuyển xảy ra đêm qua, cũng để cho rất nhiều người còn nhớ rõ mồn một trước mắt.

Mặc dù Tần Hán rất ngưu bức, nhưng anh chàng đẹp trai ở bên cạnh hắn.

Hình như càng ngưu bức hơn một chút.

Hơn nữa, sự tình ước đấu giữa hai đại thiếu gia cũng được truyền ra từ đảo Á Loan.

Bọn họ tự nhiên là trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

"Tần thiếu gia, chúng ta có thể ngồi ăn cơm cùng ở chỗ này không?"

Hai nữ sinh mặc váy ngắn cầm túi xách hàng hiệu, đứng ở bên cạnh Tần Hán, thận trọng hỏi.

"Không được."

"Vậy bọn em sẽ không quấy rầy Tần thiếu."

Hai nữ sinh cũng không tức giận, nhưng lặng lẽ để lại phương thức liên lạc của mình,

"Tần thiếu gia, đây là phương thức liên lạc của bọn em. Nếu như anh nhàm chán, có thể gọi điện thoại cho bọn em."

Tần Hán gật gật đầu,

"Biết."

Đi một đợt người lại tới một đợt người, vẻn vẹn chỉ trong vài phút, đã có ba đợt người tới chào hỏi, cũng đều lưu lại danh thiếp của chính mình.

Trương Hiểu Du yên lặng ăn cơm, nàng cũng biết dụng ý của những nữ sinh này.

Nhưng mãi sau khi về từ đảo Á Loan, nàng mới hiểu được.

Ban đầu vốn cho là mình rất phóng khoáng chuyện xã hội, nhưng so sánh với những người này, thật chẳng phải là cái gì.

Cách sống của người có tiền, thật sự không phải là người bình thường có thể tưởng tượng nổi.

"Anh Lâm, em muốn hỏi chuyện này."

Trương Hiểu Du nhỏ giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Vì sao những nữ sinh này đi tới tới lui lui, đều dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn em, các nàng không phải là lưỡng tính chứ?"

"Em nhìn bằng con mắt nào, mà thấy là ánh mắt mập mờ?"

"Ngạch. . . Chẳng lẽ không đúng sao?"

Cao Tông Nguyên cười ha ha lên,

"Các nàng chính là đang ghen ghét với cô, vì cái gì mà cô trước không lồi sau không vểnh lên, vậy mà có thể ngồi ở giữa bốn người chúng tôi."

----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 783.
Bình Luận (0)
Comment