"Sửa đường? Việc kinh doanh tập đoàn Lăng Vân cũng không có liên quan gì tới vấn đề sửa đường."
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, "Anh có phải hay không lại muốn hố người khác."
Lâm Dật cười hắc hắc, bỗng nhiên có cảm giác không ai hiểu mình bằng vợ mình.
"Làm sao có thể nói là hố người đây? Anh đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông, cũng không thể để cho bọn họ, cưỡi ở trên cổ anh như vậy được."
"Vậy ngày mai em sẽ sắp xếp người liên hệ với anh, cụ thể làm thế nào, anh tự sắp xếp với bọn họ là được rồi."
"OK." Lâm Dật vừa ăn vừa nói, "Anh nhớ trong tay em, còn có vài công ty."
"Còn có hai cái, dùng để dự phòng." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Anh đây cũng cần?"
Lâm Dật gật đầu, "Chuẩn bị cho anh một công ty có trình độ đầy đủ hơn, anh muốn sử dụng."
"Ngày mai sẽ gọi người chuẩn bị cho anh."
"Được." Lâm Dật đứng dậy hôn lên trên má Kỷ Khuynh Nhan.
Kỷ Khuynh Nhan cũng không có né tránh, còn chủ động đem khuôn mặt sáp tới, đặc biệt ngọt ngào.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau rửa chén, thể nghiệm cảm giác của vợ chồng son.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đi ra ngoài trước không đợi Kỷ Khuynh Nhan.
Tìm trung tâm thương mại, mua hai ly trà sữa, lái xe đi đến chỗ Lương Nhược Hư.
Nhìn thấy Lâm Dật đứng trước mặt mình với hai ly trà sữa, Lương Nhược Hư sửng sốt một hồi lâu.
"Anh vừa sáng sớm chạy đến chỗ tôi làm gì?"
Lương Nhược Hư ngáp một cái, đón Lâm Dật vào.
"Gửi cho cô ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, những nữ sinh khác có cô cũng có."
"Cũng đã tháng 12 rồi, đưa cho tôi ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, có phải hay không đã qua mùa rồi."
"Mùa nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải đem trà sữa uống, cuộc sống không thể thiếu lễ nghĩa được."
"Anh nhất định là tìm tôi có việc." Lương Nhược Hư tiếp nhận trà sữa, phát hiện vẫn còn nóng, "Nói, tìm tôi có chuyện gì? Là muốn chính sách, hay là cho vay."
"Nhìn những lời cô nói này, tôi có phải là một kẻ hợm hĩnh như vậy không?"
"Anh là thuộc loại vô sự không lên Tam Bảo Điện, nếu không làm sao sẽ mua cho tôi trà sữa." Lương Nhược Hư phỉ nhổ nói:
"Trước đó khi anh mở nhà hàng, tôi yêu cầu anh làm cho tôi phần cơm rang trứng, đều lầm bà lầm bầm. Hiện tại đến chỗ tôi lấy lòng, nếu như không có việc liền gặp quỷ rồi."
"Tôi đây lúc đó chẳng phải vì cuộc sống bức bách sao."
"Thế nào, là Kỷ tổng buổi tối hôm qua không cho anh lên giường ngủ, cho nên đến chỗ tôi vui vẻ sao?"
"Làm sao có khả năng, nhiều người dự phòng như vậy, muốn vui vẻ cũng không cần đến chỗ cô."
"Ngay cả lời nói này mà anh cũng nói ra được, thật không biết xấu hổ." Lương Nhược Hư một bên uống trà sữa vừa nói:
"Nói nhanh lên, tìm tôi có chuyện gì? Mười giờ sáng tôi còn có buổi họp."
"Hoạt động của công ty gần đây không được tốt lắm, tôi muốn làm một dự án, cô có thể cho tôi đi cửa sau được không?"
"Công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Vân không được tốt lắm sao? Anh thật xem tôi là ăn cơm khô, chuyện gì cũng không quản à?" Lương Nhược Hư liếc mắt nói:
"Anh cứ việc nói thẳng, đến cùng muốn làm gì là được rồi."
"Con đường trong khu công nghiệp Tinh Công bên kia, tôi cảm thấy không được bằng phẳng lắm, muốn tự mình sửa một cái, cô có thể đem dự án này cho tôi được không?"
"Tôi là Phó thị trưởng tập chung bên kinh tế, phương diện kiến thiết không thuộc quyền quản lý của tôi."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Lương Nhược Hư nhún vai một cái, "Tôi cũng không biết."
"Vậy cô đừng uống nữa."
Lâm Dật đem ly trà sữa trên tay Lương Nhược Hư đoạt trở về.
"Sớm biết cô không được, tôi đã không mua trà sữa rồi."
Lương Nhược Hư giật mình.
"Làm sao anh lại như vậy, cũng quá hợm hĩnh rồi, chính là không giúp anh hoàn thành việc, còn đem lễ lấy trở về à?"
"Việc đều không làm được, còn uống cái gì mà uống, cô cũng không cảm thấy ngại à?" Lâm Dật nói:
"Cô nhìn lại mình một chút đi, đều mập đến cái dạng trên dưới như nhau, còn không thấy ngại uống những thứ đồ này à?"
"Tôi làm sao lại mập, đây là do mặc đồ ngủ nên mới vậy."
Lương Nhược Hư không phục đứng lên, quấn chặt bộ đồ ngủ trên người lại, "Mở to con mắt của anh ra mà nhìn xem, tôi cái nào trên dưới như nhau hả."
Lương Nhược Hư có vóc người hơi chút đẫy đà, muốn so với Kỷ Khuynh Nhan thì càng thêm đầy đặn hơn một chút.
Mà quan trọng nhất là, cô ấy không mặc nội y, làm áo ngủ che kín, nên nhìn đều thấy được.
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Lương Nhược Hư cũng phát hiện mình bị nhìn, ngượng ngùng buông lỏng áo ngủ ra, miễn cho Lâm Dật đùa nghịch lưu manh.
"Có mập hay không cũng không quan trọng, dù sao trà sữa cô cũng đừng uống, tôi đi trước."
"Mặc dù trọng tâm chính của tôi là kinh tế, nhưng chỉ cần tôi lên tiếng, nói chuyện cũng tốt."
"Ai nha, trà sữa này nguội rồi, tôi cầm đi hâm nóng lại cho cô, bụng rỗng uống đồ lạnh không tốt."
"Phi phi phi, anh quá hợm hĩnh rồi, không giúp anh làm việc, liền ngay cả cốc sữa trà đều không cho tôi uống."
"Tôi đây lúc đó chẳng phải vì lo cho sức khỏe của cô sao."
"Đừng có mà nói nhảm với tôi." Lương Nhược Hư nói: "Nói một chút, anh đến cùng muốn làm gì, đang tốt lành, anh nhận thầu đoạn đường kia làm gì."
"Chuyện này tôi sẽ nói sau, tôi muốn cải thiện hiệu suất, nếu không tiền lương cũng không có."
"Anh còn có ý định khác." Lương Nhược Hư nói:
"Giấy phép kinh doanh của tập đoàn Lăng Vân của anh, căn bản không có quyền hạng này, anh ngay cả tư cách đấu thầu cũng không có."
"Chúng tôi đúng là không có tư cách, nhưng tập đoàn Triều Dương của Kỷ Khuynh Nhan thì có." Lâm Dật nói:
"Ở trong tay cô ấy còn nắm giữ hai công ty “vỏ ốc”, đều có trình độ trong lĩnh vực này."
"Dựa theo quy định tương quan, quá trình từ gọi thầu đến đấu thầu, cần ít nhất một tuần công khai, điểm ấy không thành vấn đề."
Lâm Dật suy nghĩ một chút, "Có vấn đề, có thể hay không đem thời gian rút ngắn một chút, tôi sốt ruột."
"Anh là muốn tôi lừa gạt."
"Không phải vậy đâu, cô cho rằng trà sữa của tôi là uống không sao?"
"Anh đây là bày trò để cho tôi phạm sai lầm sao."
"Tôi nhớ đối với một dự án, cũng không cần trải qua quá trình gọi thầu, dùng phương thức tranh giá gọi thầu, có thể tiết kiệm đi rất nhiều trình tự."
"Dựa theo quy định mới nhất của thành phố ban hành, quy trình gọi đấu thầu chỉ có thể được sử dụng nếu số tiền của dự án dưới 250.000 tệ. Anh không phải là muốn sửa chữa lại đường cái sao? 250.000 nhân dân tệ không đủ để lát xi măng."
"Tiền bạc không quan trọng, chỉ cần có thể để cho tôi đem hạng mục này lấy xuống là được."
"Vậy anh sắp xếp mấy người tới đây làm thủ tục đi, nhưng nhanh nhất cũng là ngày mốt, thời gian không thể lại rút ngắn hơn được nữa. Nếu như gặp phải người trong lòng có quỷ, sau đó báo cáo chúng ta quan thương cấu kết, đây sẽ là một vấn đề lớn đó."
"Vậy được, ngày kia thì ngày kia, cô thu xếp xong các vấn đề về thủ tục, đến lúc đó tôi phái người tới đối chiếu với cô sau."
"Được."
"Vậy tôi đi trước đây."
"Lúc này đi rồi? Anh thật đúng là tá ma giết lừa, không cần tới tôi liền mặc kệ mà."
"Không phải để cho cô lo liệu là được rồi sao."
"Tôi còn chưa có ăn sáng đấy." Lương Nhược Hư đánh trống lảng nói:
"Tôi muốn ăn cơm rang trứng anh làm, bây giờ anh làm cho tôi một phần, bằng không hạng mục này tôi liền mặc kệ."
------
Dịch: MBMH Translate