"Không thành vấn đề, tôi rất sẵn lòng ra sức."
Lâm Dật đi tới nhà bếp của Lương Nhược Hư, đem những nguyên liệu cần nấu ăn đều mang ra.
Lương Nhược Hư ngồi trên ghế ở bên cạnh bàn ăn, yên tĩnh như vậy nhìn Lâm Dật đang bận việc trong nhà bếp.
Nếu như gặp anh ấy sớm hơn một chút, người ở chung với anh ấy, hẳn chính là mình?
Nghĩ tới đây, gương mặt Lương Nhược Hư ửng đỏ, tim đập nhanh hơn.
Chính mình làm sao lại nghĩ đến những vấn đề này vậy?
Sau mười mấy phút, Lâm Dật bưng một dĩa cơm rang trứng nóng hổi lên.
"Tại sao chỉ có một dĩa? Anh không ăn à?"
"Tôi sáng sớm ở nhà đã ăn rồi."
"Ừ ừ ..." Lương Nhược Hư gật đầu, vừa định ăn miếng đầu tiên thì đột nhiên dừng lại động tác, "Là cô ấy làm cho anh à?"
"Cái này có cái gì tốt mà so đo chứ?"
"Anh nói cho tôi biết trước là ai làm."
"Là cô ấy làm." Lâm Dật thành thật nói.
"Ừ ừ ..."
Lương Nhược Hư lặng lẽ ăn cơm, trong lòng tự nhủ:
"Kỳ thực tôi làm cơm cũng ăn thật ngon."
"Cô lại đang nói thầm cái gì đấy?"
"Không nói gì." Lương Nhược Hư hốt hoảng giải thích, sau đó ăn thêm vài miếng nữa, để che dấu sự chột dạ của mình.
Sau khi ăn xong, Lương Nhược Hư rửa mặt xong xuôi, cùng Lâm Dật đi ra ngoài, ai cũng bận rộn.
Sau khi rời khỏi nhà của Lương Nhược Hư, Lâm Dật trở về Cửu Châu Các, để chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
Hai ngày sau, Lâm Dật nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư, mọi thủ tục đã được giải quyết xong.
Cũng là đang nhắc nhở Lâm Dật, anh nếu như muốn làm cái gì, hiện tại là có thể bắt đầu.
Sau khi nói chuyện với Lương Nhược Hư xong, Lâm Dật mang theo người trước đó đã chuẩn bị xong, cùng nhau đi đến khu công nghiệp Tinh Công.
Có tất cả ba mười mấy người, còn có mười mấy chiếc máy đào móc và xe ben, khí thế hùng vĩ.
"Lâm tổng, chúng ta chính là muốn làm gì."
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên, gần 50 tuổi, tóc mai trắng bạc, nhìn có vẻ rất hiền lành.
Người đàn ông này tên là Tôn Bảo Quốc, là kỹ sư của tập đoàn Triều Dương, đã tham gia xây dựng hơn 80% bất động sản của tập đoàn Triều Dương.
"Tôn công, anh bây giờ gọi người đào đường Hồng Nhạn, đường Sang Tân, còn có đường Phi Dược, nhưng không cần đào quá lớn, chỉ cần làm cho xe không thể đi qua là được."
"Ba con đường đều phải đào sao?"
"Đúng."
Tôn Bảo Quốc nhìn xung quanh, "Nếu chúng ta đào, những nhà máy ở khu Đông này không có cách nào thông xe qua được."
"Đúng, tôi muốn chính là cái hiệu quả này."
"Nếu là như vậy, nhất định sẽ xảy ra tranh cãi. Các nhà máy này, nhất định sẽ kiện cáo chúng ta."
"Để cho bọn họ tùy tiện kiện cáo, có việc tới tìm tôi, làm theo lời tôi bảo là được."
"Vậy chúng ta đào hết sao?" Tôn Bảo Quốc thử thăm dò hỏi.
"Đúng, yên tâm cứ mạnh dạn mà làm, nếu là có người tìm các anh, liền trực tiếp báo tên của tôi là được."
"Biết rồi, Lâm tổng."
Sau khi sắp xếp mọi việc cụ thể xong, Lâm Dật lái xe rời khỏi.
Việc còn lại chính là chờ bọn họ gọi điện thoại đến tìm mình.
Đúng như dự đoán, Lâm Dật còn chưa đem xe chạy đến Cửu Châu Các, liền nhận được điện thoại của khoa học kỹ thuật Tân Á.
Người gọi điện thoại là, là ông chủ của bọn họ Vương Á Tân.
Lâm Dật ngày hôm qua, chính là gọi điện thoại cho anh ta.
"Lâm tổng, anh đang bận gì sao."
"Nhàn rỗi không chuyện gì, xuất ngoại đi dạo, buông lỏng tâm tình một chút." Lâm Dật cười ha hả nói.
"Lâm tổng, anh cũng thật là biết nói đùa, vừa nãy người của tôi, còn chứng kiến anh tới khuôn viên của công ty, chuyện này làm sao vừa quay đầu liền xuất ngoại đây."
"Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, anh không thể nói chuyện lung tung như vậy được."
"Lâm tiên sinh nói cũng đúng." Vương Á Tân nói.
"Nếu như Vương tổng không có việc gì, tôi liền cúp điện thoại trước, anh cũng đang nghỉ phép, miễn cho ảnh hưởng đến tâm tình của anh."
"Đừng đừng đừng, Lâm tổng chớ cúp." Vương Á Tân nói:
"Vừa nãy tôi nghe người phía dưới nói, anh đem mặt đường chung quanh khu công nghệ đều cho đào ra, có chuyện gì vậy?"
"Đừng nhắc đến chuyện này, hiệu quả của công ty không tốt, nên tôi ký hợp đồng với công trình. Chuẩn bị đem tất cả con đường gần khu công nghiệp, biến đường bê tông thành đường nhựa, sau đó lại trang trí cây xanh. Tốt xấu gì cũng là một tấm danh thiếp của Trung Hải, không thể quá sập xệ được."
"Ôi Lâm tổng, anh nhưng thật là biết nói đùa, anh là một doanh nghiệp lớn, còn có thể đi làm công trình sao?"
"Ai, tôi đã từng là một thanh niên đầy nhiệt huyết với bao hoài bảo, nhưng cũng bị cuộc đời mài mòn góc cạnh. Hết cách rồi, chỉ có thể dùng phương thức như thế này để duy trì kế sinh nhai."
"Nhưng anh đều đem đào tất cả mặt đường, các xe vận tải của nhà máy chúng tôi không có cách nào đi ra được."
"Tôi cũng hết cách rồi, ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh thương lượng việc này, muốn cho các anh lưu một con đường. Nhưng các anh từng người một, đều bận rộn không tìm được ai, tôi liền chỉ có thể chính mình làm chủ thôi."
"Anh làm chủ, nhưng cũng không thể trì hoãn việc kinh doanh của chúng tôi được. Vật liệu ở bên ngoài không vào được, hàng hóa sản xuất bên trong không thể gửi đi ra ngoài. Anh đây không phải là đào một con đường, mà là cắt đứt con đường tài chính của chúng tôi."
"Vương tổng, anh nói như vậy thì quá nghiêm trọng rồi." Lâm Dật nói:
"Tôi cứ nghĩ đến đám các anh thần thông quảng đại, có thể chính mình tự tìm được lối thoát. Cho nên sẽ không nghĩ nhiều như thế, về chuyện mặt đường, khả năng là không có biện pháp, các anh liền chờ một một thời gian rồi lại xuất hàng."
"Nhưng chúng tôi căn bản đợi không được, các đại lý hạ nguồn vẫn đang chờ hàng của chúng tôi."
"Vậy thì tôi không thể xen vào được, tôi làm việc của tôi, các anh làm việc của các anh, ai cũng không cản trở ai. Hơn nữa tôi trước đó, cũng muốn trao đổi với anh về vấn đề này, nhưng các anh không có ý nghĩ về phương diện này, vậy thì cũng không nên trách tôi được."
"Lâm tổng, anh như vậy là có chút bắt nạt người khác rồi." Vương Á Tân nói:
"Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, anh cảm thấy như thế nào? Anh ngày hôm qua không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao, nếu không liền hôm nay đi."
"Anh không phải là đang ở nước ngoài đi công tác à, hai ba tháng cũng không thể trở về được sao? Không cần phải trở về một chuyến vì chuyện nhỏ nhặt này, không phải chỉ là ép chút hàng thôi sao, ông chủ Vương anh nhiều tiền lắm của, này cũng không coi vào đâu."
Lời nói của Lâm Dật đã khơi dậy lửa giận của Vương Á Tân.
"Nếu anh là muốn như thế này, tôi liền báo cảnh sát."
"Vậy thì báo cảnh sát đi, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh."
Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại, không cho Vương Á Tân cơ hội nói chuyện.
Không bao lâu, điện thoại của Lâm Dật lại vang lên, là ông chủ điện tử Huệ Khoa Tôn Vĩnh Minh gọi tới.
"Tôn tổng, ngài tìm tôi."
Ngược lại, thái độ của Tôn Vĩnh Minh trực tiếp hơn nhiều, không có nhiều lời khách sáo như vậy.
"Lâm tổng, anh sao lại gọi người tới đào đường, làm xe đều không cách nào đi được."
"Đây là một dự án của thành phố, nói muốn sửa chữa lại mặt đường, tôi đem mặt đường đào ra, cái này có vấn đề gì sao?"
"Anh sửa chữa lại mặt đường không thành vấn đề, nhưng anh đem đào hết tất cả đường có thể đi qua, một cái cũng không lưu lại cho chúng tôi, xe hàng của chúng tôi sao có thể ra vào được nữa."
"Thật ra hôm qua tôi muốn thảo luận chuyện này với anh, nhưng ông chủ Tôn không có thời gian, tôi liền tự ý làm chủ rồi. Cho nên chỉ có thể nói câu xin lỗi, các anh lại chờ một khoảng thời gian đi, đợi đến khi nào công trình sửa chữa xong xuôi các anh lại tái xuất hàng."
------
Dịch: MBMH Translate