"Ha ha ..."
Kỷ Khuynh Nhan cười ngửa tới ngửa lui, "Em biết, một khi anh không chơi bài theo lẽ thường, thì khẳng định chính là muốn trêu chọc em. Nhưng mà anh yên tâm, em khẳng định sẽ sinh cho anh một đứa, điểm ấy anh cứ yên tâm."
Sự ngay thẳng và thẳng thắn của Kỷ Khuynh Nhan, ngược lại dọa cho Lâm Dật sợ.
Cam kết như vậy, hẳn là so với nghìn cân còn nặng hơn rồi.
Lúc trước Lý Sở Hàm là như thế này, bây giờ Kỷ Khuynh Nhan cũng là như thế này.
"Vậy chuyện này cứ như vậy đi." Lâm Dật nói: "Trước ăn cơm đi, làm sao cũng phải đem thân thể bồi dưỡng tốt mới được."
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, "Nhưng làm sao bữa sáng hôm nay, chính là điểm tâm ngọt, không có thanh đạm một chút sao."
"Em không phải là thích ăn vật này sao, anh cố ý làm cho em đấy."
"Nhưng sáng sớm ăn những thứ đồ này, cảm giác quá dầu mỡ." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em thật vất vả giảm được mấy cân thịt. Nếu như tiếp tục làm càn như vậy, không chừng mấy ngày nữa, cân nặng lại tăng thêm nữa."
"Tăng thì tăng, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất."
"Em cảm thấy là anh muốn cho em ăn mập lên, sau đó sẽ ôm thoải mái hơn thì có."
"Ách ..."
"Em thấy anh giống người ích kỷ như vậy sao, làm sao sẽ làm chuyện như vậy chứ."
"Hừ, lấy sự hiểu biết của em đối với anh, anh chính là loại người này." Kỷ Khuynh Nhan gấp một cái bánh nóng hổi, ung dung thong thả xé một miếng, làm thục nữ bắt đầu ăn, hỏi:
"Gần đây anh có thời gian rảnh không?"
"Có việc gì?"
"Cũng không có cái việc gì." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh đi mấy ngày nay, không phải là em về nhà ở sao? Mẹ em muốn anh đến nhà em ăn bữa cơm, cho nên em muốn hỏi ý của anh như thế nào."
"Có thể, tối nay liền đi."
"Không cần gấp gáp như vậy, chờ anh có thời gian lại đi là được, em cũng không có ý ép buộc anh đi."
"Trưởng bối cũng đã lên tiếng rồi, nhất định là đi càng sớm càng tốt, việc này không thể kéo dài."
Biểu hiện của Lâm Dật, khiến trong lòng Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ.
"Nói cũng đúng, anh nếu như không lấy lòng, cẩn thận cha em không gả em cho anh đấy, hừ."
"Không cho em gả, anh liền lên xe trước mua phiếu sau."
"Lên xe trước mua phiếu sau?"
"Em không hiểu thì đi hỏi Hà Viện Viện, cô ấy cái gì cũng đều biết."
Kỷ Khuynh Nhan xác thực không hiểu lắm lên xe trước mua phiếu sau có ý gì, nhưng kết hợp hoàn cảnh bây giờ, rất nhanh sẽ hiểu ý gì.
"Vậy thì có ích lợi gì chứ, dù sao trong nhà em cũng sẽ không thừa nhận anh."
"Vậy em nhẫn tâm để con không có ba ba sao."
"Nhẫn tâm." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cao đầu, ánh mắt đắc ý, giống như là đã đánh thắng trận.
"Em đều nhẫn tâm để con không có ba ba, vậy anh cũng không tiện nói gì rồi." Lâm Dật nói: "Dù sao anh sướng rồi, cái khác anh cũng không quan tâm."
"Lâm Dật, có tin hay không em bóp chết anh!"
Kỷ Khuynh Nhan đặt miếng bánh xuống, hướng về Lâm Dật vọt tới, còn cắn một miếng trên tay của anh.
"Em thuộc giống chó à, cắn một cái đau như vậy."
"Ai cho miệng anh đầy lời nói bậy chứ." Kỷ Khuynh Nhan thở phì phò nói: "Anh nếu như lại dám nói thế với em, em sẽ cho anh biết tay."
Thấy Kỷ Khuynh Nhan thật sự mất hứng, hơn nữa mắt còn rơi lệ, Lâm Dật phát hiện câu nói đùa này của mình, chạm tới dây thần kinh nhạy cảm của cô ấy rồi.
"Khóc cái gì chứ, em sinh bao nhiêu đứa anh đều sẽ chịu trách nhiệm hết."
"Không sinh cho anh."
"Vậy anh chịu trách nhiệm với em vậy."
Xì xì ——
Được Lâm Dật trêu chọc, Kỷ Khuynh Nhan nín khóc mỉm cười, "Về sau anh đừng nói những lời như vậy nữa."
"Nhất định, mời tổ chức thử thách anh."
"Này còn tạm được."
Những cảm xúc nhỏ của Kỷ Khuynh Nhan đến nhanh mà đi cũng nhanh, cũng không hề ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô.
Mà trong lòng cô cũng biết rõ, Lâm Dật sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Chỉ là nghe xong cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vẫn chưa tới chín giờ, liền trở về phòng.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại Lâm Dật vào lúc này vang lên, là Trương Hiểu Du gọi điện thoại tới.
"Anh Lâm, anh có đang bận không?"
"Không có, em có việc gì sao?"
"Em cũng không có việc gì, chính là muốn hỏi anh một chút, gần đây có sắp xếp phát sóng trực tiếp không? Để em sớm giúp anh thêm nhiệt."
"Anh ngược lại là không có sắp xếp gì, em đi vào trong nhóm xem thử khán giả muốn nhìn cái gì, chúng ta liền phát sóng trực tiếp cái đó, dựa theo yêu thích của bọn họ là được."
"Vậy em đi dạo một vòng trong nhóm, thu thập suy nghĩ của mọi người."
"Đúng rồi, anh thật là có chuyện này, phái nói cho em biết." Lâm Dật nói:
"Mấy ngày trước, Lý Lâm gọi điện thoại cho anh, nói mấy ngày gần đây phát sóng trực tiếp phúc lợi công ích giúp nông dân. Em nghiên cứu một chút việc này, có vẻ như là hoạt động lớn."
"Hả? Lý Lâm là ai? Lời cô ta nói có đáng tin không?"
"Người ta là giám đốc thị trường của Đấu Ngư, em nói thử xem có đáng tin hay không hả."
"Anh Lâm anh cũng thật lợi hại, phát sóng trực tiếp vẫn chưa tới nửa tháng. Vậy mà đã liên hệ được với giám đốc thị trường của Đấu Ngư rồi, đố kỵ muốn chết."
"Ước ao cọng lông ấy, anh so với Lý Lâm trâu bò hơn nhiều."
"Ha ha, nói cũng đúng." Trương Hiểu Du nói:
"Nhưng hàng năm đều có những chương trình truyền hình trực tiếp về phúc lợi công ích giúp đỡ nông dân. Trong giai đoạn đầu, hình như phải lựa chọn sản phẩm và xác định bán cái gì. Những việc này anh đều có ý nghĩ sao, em có thể giúp anh tham mưu một chút."
"enenen ..."
Lâm Dật trầm tư mấy giây, "Nếu giúp đỡ nông dân vẫn là phát sóng trực tiếp phúc lợi công ích, chuyện này phải thận trọng một chút. Anh trước tiên hoạch định một chút, đến lúc đó lại liên hệ với em sau, hơn nữa thời gian phát sóng trực tiếp còn chưa xác định được, trước tiên chờ một chút rồi hãy nói."
"OK, em chờ tin tức của anh."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dật ở nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó thay quần áo, lái xe đến điện tử Thông Hoa, chuẩn bị đi xem tình hình bên đó như thế nào rồi.
Sau một tiếng lái xe, khi chạy tới khu công nghiệp, phát hiện mặt đường bị đào ra đã được lấp lại hết.
Nhưng nó vẫn chưa được hoàn thành hoàn toàn, còn có chút công việc còn thừa lại cần phải làm.
Ngoài ra, Lâm Dật còn nhìn thấy có rất nhiều người đang tụ tập trước cửa điện tử Thông Hoa.
Náo hò hét ầm ĩ, thanh thế còn không nhỏ, tối thiểu có hơn một trăm người.
"Lâm tổng, ngài đã tới."
Nhìn thấy Lâm Dật lại đây, Tôn Bảo Quốc và Ngô Quảng Phát tới chào hỏi.
"Nghe nói ngày hôm qua bị đánh, như thế nào có nghiêm trọng không?"
Tôn Bảo Quốc mỉm cười, "Cảm ơn Lâm tổng đã quan tâm, không có gì nghiêm trọng, không sao hết."
"Khổ cực cho các anh rồi." Lâm Dật nói: "Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho Kỷ tổng của các anh, cho các anh thêm chút tiền thưởng, chuyện ngày hôm qua khổ cực các anh rồi."
"Lâm tổng quá khách khí, chúng tôi cũng không bị thương, anh như vậy chúng tôi cũng rất ngượng."
"Không có gì phải ngượng ngùng, đều là những gì các anh xứng đáng có."
Lâm Dật vỗ vai Ngô Bảo Quốc, "Phần còn lại công việc các anh xử lý tốt đi, đừng ăn bớt nguyên vật liệu, chất lượng chỉ có thể tốt hơn so với ban đầu, đừng sợ dùng tiền."
"Được được được, chúng tôi biết rồi."
Lâm Dật gật đầu, sau đó lái xe đến cửa lớn điện tử Thông Hoa.
Nhưng tình hình ở đây không lạc quan như trong tưởng tượng của anh, hình như còn có chút hơi hỗn loạn.
"Hai người các anh đang làm cái gì vậy? Các anh làm ăn như thế này à." Vương Nhiễm nói.
------
Dịch: MBMH Translate