Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 818 - Chương 816. Vỗ Vào Chân Ngựa

Chương 816. Vỗ Vào Chân Ngựa
Chương 816. Vỗ Vào Chân Ngựa

Một nhóm người rất đông đứng trước cửa điện tử Thông Hoa.

Đa số là đàn ông, nhưng phụ nữ cũng không tính là ít.

Cách ăn mặc rất bình thường, trên người đều mang dáng vẻ người thành thật chất phác.

Mà Vương Nhiễm đang đứng ở trước cửa lớn, tranh chấp với hai nhóm người.

Lâm Dật nhìn một chút hai nhóm người khác, ở bên trong còn nhìn thấy người quen.

Một người là Trương Diên Xuân từ điện tử Thông Hoa chạy đến khoa học kỹ thuật Á Tân.

Một người khác là Vương Phú chạy đến điện tử Huệ Khoa.

"Tiểu cô nương, cô đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ bình thường còn không để cho chúng ta tuyển công nhân sao?"

Người nói chuyện, đứng ở bên cạnh Vương Diên Xuân, ăn mặc một thân không thể tính là âu phục được, ước chừng hơn 30 tuổi, cho người khác một cảm giác loại hào hoa phong nhã.

Người đàn ông này tên là Triệu Hâm, là giám đốc nhân sự của khoa học kỹ thuật Á Tân.

Chuyện tuyển dụng trong nhà máy, vẫn luôn là do anh ta phụ trách.

"Ai nói không phải đây, tiểu cô nương này nhìn khá trầm ổn, không nghĩ tới vẫn là cái người đàn bà chanh chua, một chút nói lý cũng không giảng."

Người nói chuyện đứng ở bên cạnh Vương Phú, tên là Lưu Thụy Đông, ăn mặc tương tự như Triệu Hâm, là giám đốc nhân sự điện tử Huệ Khoa.

"Cái gì gọi là tôi không nói đạo lý, chúng tôi tuyên bố thông tin tuyển dụng, người ta lại đây xin việc. Các anh liền dùng tiền lương cao lại đây cướp người, là các anh không có đạo đức." Vương Nhiễm dựa vào lý lẽ biện luận nói.

Trong quá trình này, Lâm Dật nhìn thấy sự trưởng thành của Vương Nhiễm.

Lúc trước còn ở trường học, cô nhưng là một người nói chuyện đều nói lắp, thậm chí tiểu cô nương còn không dám nhìn thẳng đối phương.

Mà bây giờ, đều có thể đứng ở trước mặt mọi người, theo người ta dựa vào lí lẽ biện luận rồi.

Tốc độ trưởng thành, cũng là mắt thường có thể thấy.

Chỉ là hai cái nhà máy ngu ngốc này, như thế nào lại sang đây tìm việc làm?

Lẽ nào Vương Á Tân cùng Tôn Vĩnh Minh còn chưa được thả ra ư?

"Cả hai nhà máy chúng tôi đều đã mở rộng dây chuyền sản xuất, hơn nữa tài chính sung túc, lương cao mời mọc công nhân lẽ nào không được sao?"

"Các anh đây chính là cạnh tranh ác ý!"

Triệu Hâm nhún vai một cái, "Cô có nói cài gì thì tôi cũng không quan tâm. Dù sao chúng tôi ở đây tuyển người, hơn nữa đường này cũng không phải của nhà các cô, chúng tôi ở đây cũng không phạm pháp."

"Các anh em, các anh nhìn xem nhà máy này, cũng đã thất bại, bên trong không có bất kỳ ai. Nếu như các anh đến chỗ này làm việc, đoán chừng ngay cả tiền lương của mình cũng không nhận được." Lưu Thụy Đông nói:

"Hai nhà máy của chúng tôi thì không giống như vậy, đều là xí nghiệp nổi tiếng trong nước, không chỉ có tài chính dồi dào, hơn nữa còn bao ăn bao ở, quan trọng nhất là tiền lương chúng tôi trả so với chỗ này cao hơn. Mọi người đến Trung Hải làm công, không phải cũng là vì muốn kiếm được nhiều tiền một chút sao, về phần chọn bên nào, tôi cũng không cần nhiều lời các anh cũng biết."

Nghe được lời nói của Lưu Thụy Đông, những người lao động đến xin việc đều âm thầm gật đầu.

Tuy rằng bọn họ là nhìn thấy thông tin tuyển dụng của điện tử Thông Hoa mới tới chỗ này.

Nhưng bây giờ, cái xí nghiệp khác cho tiền lương càng cao hơn, dù sao ở đâu cũng là làm, ai cho nhiều tiền liền đi nơi đó, lúc này mới phù hợp tự thân lợi ích.

"Các anh xác định bao ăn bao ở, hơn nữa còn sẽ cho thêm 100 tệ đúng không." Một người đàn ông mặt đen nói.

"Đó là điều chắc chắn, đối với xí nghiệp lớn như chúng tôi căn bản không thiếu chút tiền này, nói được đương nhiên sẽ làm được."

"Vậy được, chúng tôi qua chỗ anh làm."

Có người dẫn đầu rồi, những người khác cũng dồn dập hưởng ứng, chia ra làm hai phía tới hai nhà máy đăng để đăng ký.

Về phần Vương Nhiễm bên này thì người đi nhà trống, khoảng mấy phút sau liền không còn một bóng người.

Nhìn thấy phía bên mình không ai nữa, Vương Nhiễm lo lắng đến giậm chân.

Thầy Lâm đã giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho mình, vậy mà mình lại làm hỏng việc.

Nếu như cho anh ấy biết chuyện này, nhất định sẽ thất vọng.

Thấy cảnh này, Lâm Dật cười cười.

Xem ra Vương Nhiễm vẫn còn một chặng đường dài trên con đường trưởng thành.

Nghĩ tới đây, Lâm Dật kéo cổ sổ xe lên khởi động xe, lái xe đến cửa vào điện tử Thông Hoa.

Nhìn thấy xe Lâm Dật, Vương Nhiễm có một chút hoảng hốt.

Cô muốn tự dựa vào năng lực của mình để giải quyết vấn đề này, nhưng thầy Lâm đến rồi, nhất định sẽ biết hết mọi chuyện.

Nhìn thấy Lâm Dật lại đây, Vương Nhiễm tiến lên nghênh tiếp, vẻ mặt căng thẳng mà chật vật.

"Thầy Lâm, thầy đã đến rồi."

Lâm Dật vỗ vai Vương Nhiễm, "Biểu hiện rất tốt, tối thiểu có tiến bộ, quãng đường còn lại chậm rãi đi, đừng có gấp."

"Nhưng mà em đã không làm tốt nhiệm vụ của thầy giao cho."

"Không sao, em vẫn còn trẻ, nếu như em cái gì cũng biết hết, thì không có chuyện của người khác rồi."

Nhìn thấy Lâm Dật không có ý trách tội mình, tâm trạng của Vương Nhiễm khá hơn một chút, nhưng cô vẫn tự trách mình rất nhiều.

Điều này nói rõ năng lực của mình, vẫn có vấn đề rất lớn.

Nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Hâm và Lưu Thụy Đông đưa ánh mắt đánh giá vài lần.

"Quản lý Triệu, người này là ông chủ của điện tử Thông Hoa, chúng tôi trước đó gặp qua một lần, anh ta muốn lấy lương cao đem tôi đào trở lại, nhưng tôi không đồng ý."

Trương Diên Xuân không hổ là kẻ già đời, khi báo cáo lại chuyện này, còn bán một cái nhân tình.

"Hóa ra đây là ông chủ."

Nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Hâm với Lưu Thụy đông không có chút nào khiêm tốn.

Không có gì phải sợ hãi với một nhà máy sắp bị khai trừ.

Triệu Hâm sở dĩ dám lớn mật như vậy, bởi vì anh chỉ xem Lâm Dật là một ông chủ bình thường, cũng không cảm thấy anh có bao nhiêu lợi hại.

Lâm Dật cười nhìn Triệu Hâm cùng Lưu Thụy đông, "Các anh đây là trắng trợn cướp người, một chút mặt mũi cũng không cho sao."

"Mặt mũi có thể ăn được sao?" Triệu Hâm nói:

"Các anh đãi ngộ không tốt, còn không thể trả tiền lương cao. Anh nghĩ muốn tuyển những người này về làm không công, không phải là đang nằm mơ sao?"

"Các anh này không phải cố ý nhằm vào người khác sao? Mọi người đều ở một khu công nghiệp, hòa thuận thì phát tài thật tốt, cần gì phải huyên náo gây chuyện không vui như vậy chứ?" Lâm Dật cười nói.

"Hừ, anh còn không thấy ngại nói với tôi hòa thuận thì phát tài à?" Triệu Hâm hừ lạnh nói:

"Ngày hôm qua chính là anh, đào đường đi ra ngoài, còn tố cáo ông chủ của chúng tôi và công nhân. Loại người âm mưu quỷ kế như anh, không thể cho anh bất kỳ lối thoát nào!"

Lưu Thụy Đông đốt điếu thuốc, phách lối nhìn Lâm Dật.

"Tôi hôm nay đem lời đặt xuống tại đây, chỉ cần hai nhà máy của chúng tôi không dời đi, thì các anh cũng đừng nghĩ đến việc tuyển người."

Triệu Hâm liếc mắt nhìn Lưu Thụy Đông, khóe miệng mang theo ý cười.

Muốn chính là luồng khí thế này.

Với các mối quan hệ giao thiệp của ông chủ, chẳng mấy chốc sẽ được thả ra, mà mình làm như vậy, tương đương với báo thù cho ông ấy rồi.

Đến lúc đó đi trước mặt ông ấy lập được công lao, nói không chắc còn có thăng chức tăng lương cũng có thể lắm.

Ngẫm lại cũng thấy thật kích động.

"Không còn chỗ để thương lượng sao?"

Lâm Dật cười nói, sau đó nhìn Trương Diên Xuân với Vương Phú, "Hai người các anh lúc trước, đều là nòng cốt kỹ thuật của điện tử Thông Hoa, hiện tại tôi dự định trùng kiến nhà xưởng, muốn mời các anh trở về làm việc với lương cao, các anh có muốn thay đổi chủ ý không, chỉ cần các anh gật đầu, hiện tại là có thể ký hợp đồng."

"Anh nghĩ nhiều rồi, bất luận anh cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không quay trở về." Trương Diên Xuân nói:

"Điện tử Thông Hoa là một nhà máy không có tương lai, làm việc với các anh là lãng phí cuộc sống của tôi, có đánh chết tôi cũng sẽ không trở về."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 816.
Bình Luận (0)
Comment