"Buôn bán không chân chính như vậy, các anh cần gì phải làm vậy chứ." Lâm Dật thở dài nói.
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, không muốn để cho nhiều anh chị em hơn bị lừa."
Nói xong, Trương Diên Xuân nhìn tất cả công nhân đến báo danh, cũng lớn tiếng nói:
"Các vị, tôi sẽ cho mọi người biết sự thật. Tôi từng là trụ cột kỹ thuật của điện tử Thông Hoa, nhưng đãi ngộ ở nhà này xác thực không ra sao, trình độ lãnh đạo cũng rất hạn chế. Hơn nữa đến hậu kỳ còn không cho trả tiền lương, không dối gạt mọi người, đến bây giờ còn thiếu tôi một tháng tiền lương chưa trả đấy. Chính mọi người nói xem, ở một nhà máy như vậy làm việc có tiền đồ hay không?"
"Tôi có thể làm chứng, lão Trương nói đều là thật." Vương Phú nói:
"Tôi lúc trước cũng là trụ cột kỹ thuật điện tử Thông Hoa, bởi vì bọn họ khất nợ tiền lương nên cuối cùng tôi mới đến Huệ Khoa. Hi vọng mọi người không nghe những gì bọn họ nói, muốn từ tự thân lợi ích xuất phát."
Nghe được những lời nói như vậy, vẻ mặt của những người lao động đến xin việc càng thêm kiên định hơn, ánh mắt của Vương Nhiễm cũng rất không tự nhiên.
"Những người này cũng quá ghê tởm, chính là nhà tư bản ác độc."
"Quảng cáo tuyển dụng viết khá tốt, không nghĩ tới trên thực tế lại là dáng vẻ đạo đức giả như vậy."
"Cũng còn tốt hôm nay gặp may mắn, bằng không liền bị bọn họ lừa rồi."
Nhìn thấy đám người anh một lời tôi một lời chửi bới Lâm Dật, Vương Nhiễm không nhịn nổi nữa.
Nhưng lúc cô đang định lên tiếng, thi Lâm Dật ngăn cản.
"Được, nếu mọi người không muốn đến chỗ tôi làm việc, tôi cũng không ép buộc. Buổi tuyển dụng hôm nay của chúng tôi sẽ kết thúc tại đây." Vẻ mặt của Lâm Dật vẫn như trước hòa ái nói:
"Các huynh đệ tỷ muội, các anh muốn đi nơi nào làm việc, là tự do của các anh. Nếu có ai nguyện ý đi theo tôi, hiện tại hãy cùng tôi đi vào nhà máy, nếu như không ý nghĩ như thế, mọi người cứ tự tiện."
Nói xong, Lâm Dật mang theo Vương Nhiễm và một số công nhân khác của Long Tâm trở lại vào nhà máy.
Không ngoài dự đoán, sau lưng bọn họ, không có một người đi theo.
Dù chỉ chênh nhau 100 tệ tiền lương, nhưng bọn họ như trước lựa chọn người sau.
Cửa lớn chậm rãi đóng lại, tất cả những người nhìn thấy thông báo tuyển dụng đều đứng ở bên ngoài.
Mà cảnh tượng như vậy, nằm ngoài dự đoán của Vương Nhiễm và vài nhân viên khác.
Họ cho rằng năng lực của mình không đủ, cho nên không giải quyết được vấn đề như vậy.
Nhưng thầy Lâm đều tới, lấy năng lực và kiến thức của thầy ấy muốn giải quyết chuyện như vậy, khẳng định không tốn sức chút nào.
Nhưng kết quả cũng không phải là như mình nghĩ như vậy.
"Thầy Lâm, làm sao bây giờ, chúng ta không tuyển được người, nhà máy sẽ không có cách nào bắt đầu công việc."
"Đừng có gấp, xe tới trước núi tất có đường, không được tôi tại tháo bánh xe." Lâm Dật rất lạc quan nói:
"Chuyện như vậy, em như đang ở nhà tìm đồ như thế, tìm như thế nào cũng có thể không tìm được, lúc em không tìm nữa, liền chính mình đụng tới."
Vương Nhiễm có chút không thể hiểu nổi, hai chuyện này sao có thể nói làm một được?
"Vậy chúng ta cứ đợi như thế này ư?" Vương Nhiễm khẽ hỏi.
"Đến trong xưởng thăm quan đi. Tôi đoán chuyện này trong thời gian ngắn sẽ có kết quả. Nói chung không nên gấp gáp, đem trái tim đặt ở trong ngực là được rồi."
"Biết rồi thầy Lâm, em dẫn thầy đi thăm quan."
Rất nhanh, Vương Nhiễm và những người khác đem chuyện tuyển dụng đặt ra sau đầu.
Thầy Lâm đều đã nói không thành vấn đề gì, vậy thì cũng không cần phải lo lắng.
Đã đến phân xưởng, bên trong vẫn tính là yên tĩnh, cơ khí đều yên lặng bày đặt ở một chỗ.
"Thầy Lâm, điện tử Thông Hoa tổng cộng có sáu dây chuyền sản xuất, nhưng bởi vì thiết bị không phải loại tân tiến nhất, nên phải mất khoảng 12 phút để lắp ráp một chiếc điện thoại di động. Dựa theo quy mô 200 người, một ngày gần như có thể sản xuất được mười ngàn chiếc điện thoại." Vương Nhiễm nói:
"So với các nhà sản xuất lớn trong nước, sản lượng này khẳng định không coi vào đâu, nhưng chúng ta chủ yếu không tham gia kinh doanh điện thoại di động, sản lượng này hẳn là miễn cưỡng đủ đáp ứng được."
Lâm Dật cong môi, Vương Nhiễm vẫn còn nghĩ rất đơn giản.
Một ngày sản lượng mười ngàn bộ, quả thật không phải rất nhiều.
Vì vậy chúng ta phải bắt đầu sản xuất trước thời hạn, làm sao cũng phải làm ra 500 ngàn hàng. Nếu không, thị trường cũng không kích thích tới được.
"Vấn đề nhân sự sẽ sớm được giải quyết, mấy ngày nay em tới giám sát, người khác ở đây tôi không yên lòng."
"Biết rồi Thầy Lâm, giao cho em là được rồi, nhiệm vụ này em bảo đảm có thể hoàn thành tốt."
Vương Nhiễm rất hưng phấn, đây là sự khẳng định năng lực của cô.
"Đi thôi, nơi này xem xong rồi, lại đi căng tin và ký túc xá nhìn chút."
"Thầy Lâm, đi theo tôi."
...
Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce của Vương Á Tân và chiếc Bentley của Tôn Vĩnh Minh, cùng nhau lái đến khu công nghiệp.
Bọn họ cũng không quay lại nhà máy trước, mà là tới trước mặt Tôn Bảo Quốc và Ngô Quảng Phát, cũng chủ động đưa tay ra.
"Hai vị sư phụ, chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, các anh cũng đừng tính toán với chúng tôi nha."
Nói xong, hai người cùng lấy ra mấy chai Mao Đài Trung Hoa đã được chuẩn bị trước, một người đưa hai phần, coi như là chịu nhận lỗi.
Chính là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, người ta đều chủ động tặng quà, việc này coi như qua.
"Hai ông chủ khách khí rồi, ngày hôm qua chúng tôi cũng có kích động, chính là không đánh nhau thì không quen biết, chuyện không vui để cho chúng qua đi."
"Đúng đúng đúng, việc này coi như qua." Vương Á Tân cười nói:
"Hai vị sư phụ, chúng tôi còn có chuyện khác nên không thể cùng hai người nói chuyện được nữa. Khi nào rảnh tôi mời hai người ăn cơm, chúng ta hảo hảo tụ họp một chút."
Đoàn người đều biết đây là lời nói quan trường, nhưng đều ngầm đồng ý.
Khách sáo vài câu sau đó hai người lên xe về nhà máy của mình.
Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Vương Á Tân, Triệu Hâm với Trương Diên Xuân vừa dẫn người trở về nhà máy, trên mặt mang theo nụ cười tiến lên đón.
Sau khi xuống xe, Vương Á Tân cau mày khi nhìn thấy những gương mặt mới tập trung trong nhà máy.
"Những người này là chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có thêm nhiều người như vậy."
Thấy Vương Á Tân hỏi tới việc này, Triệu Hâm cao hứng vỗ đùi.
Đang lo anh ta không hỏi việc này, không nghĩ tới hỏi một lần trọng điểm luôn.
"Vương tổng là như vậy, ngày hôm qua không phải là xảy ra một ít vấn đề sao. Điện tử Thông Hoa chưa chết tâm, suốt đêm gửi thông báo tuyển dụng, muốn tuyển người trong thời gian anh vắng mặt, nhưng tôi đã nhìn thấu thủ đoạn của bọn họ." Triệu Hâm hứng thú vội vàng nói:
"Hôm nay khi tuyển dụng người mới, tôi cùng công Trương trực tiếp đi qua, đem những người lao động đã nộp cho bọn họ, toàn bộ đều lôi kéo qua đây. Để cho bọn họ một người cũng không tuyển được, muốn khởi công là không thể nào."
"Việc này tôi có thể làm chứng." Trương Diên Xuân nói:
"Quản lý Triệu sau khi nhận được tin tức liền mang theo tôi đi qua trước, nói chung không cho bọn họ một cơ hội nhỏ nhoi nào. Vương tổng yên tâm, lúc anh không ở nhà, chúng tôi đem việc này xử lý tốt vô cùng."
Đùng ——
Vương Á Tân tiện tay tát vào mặt Triệu Hâm và Trương Diên Xuân, cuồng loạn mắng:
"Chuyện thành thì ít mà bại thì nhiều, tôi lúc nào cho phép anh làm như vậy hả!"
------
Dịch: MBMH Translate