Trong lòng Vương Thúy Bình vẫn luôn nhận định Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng con trai đều đã dẫn người trở về, nếu như không cho hồng bao thì chính là đang đánh vào mặt con trai.
Trong lúc nhất thời bà không biết nên làm thế nào.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật ở lại cô nhi viện một hồi, sau đó mới mang theo Trương Hiểu Du rời đi.
Mà lúc rời đi, còn lái chiếc xe tải của cô nhi viện thay cho đi bộ.
“Anh Lâm, em muốn nói với anh chuyện này.” Trương Hiểu Du nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc chúng ta cơm nước xong xuôi, trước lúc rời khỏi, anh không phải là có đi vệ sinh sao.”
“Sau đó thì sao.”
“Sau đó dì có đưa cho em một cái hồng bao, bên trong có 500 tệ.”
“A? Em nhận sao?”
“Nhận chứ, vốn dĩ em không muốn, nhưng dì quá nhiệt tình, em cũng không từ chối được.”
“Ngạch...”
Lâm Dật dừng một chút, người này sao cứ thấy con gái là trả thù lao vậy.
Đây cũng không giống với lời nên nói a!
“Chúc mừng em rốt cuộc cũng có được đãi ngộ của con dâu.”
“Ha ha, thật sao, vậy ý nghĩa của 500 tệ này sẽ không giống với trước đó rồi.” Trương Hiểu Du cười ha ha, nói:
“Vậy em cũng phải đi mua một ít đồ, đáp lễ cho dì mới được.”
“Mau tỉnh lại đi, đây không phải là chuyện mà em cần làm.”
“Ai nha, để cho em cao hứng vài phút đi.” Trương Hiểu Du đắc ý mà nói.
Buổi tối, hai người tìm một khách sạn, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lập tức xuất phát đến huyện Kim Phong.
Huyện Kim Phong cách trung tâm thành phố khoảng hơn bốn mươi cây số.
Tính cả thời gian kẹt xe tại khu vực thành phố, phải lái 1 tiếng rưỡi mới tới nơi.
Dựa theo lộ trình mà Triệu Nhã Lệ cung cấp, Lâm Dật lại lái xe về phía thôn trấn.
Nhưng tại mùa này, đào vàng trên cây đều đã được hái xuống, ven đường cũng không còn nhìn thấy cảnh sắc hoa đào mỹ lệ nữa.
Lái xe đến trấn Song Hồng trực thuộc huyện Kim Phong, nơi này là nơi tập trung trồng nhiều đào vàng nhất huyện Kim Phong.
Đi vào trấn Song Hồng, Lâm Dật phát hiện, nơi này phồn hoa hơn một chút so với trấn Bắc Kiều, nhưng cũng rất hạn chế.
Trên đường phố bên trong trấn, khắp nơi có thể nhìn thấy bảng thông báo, nội dung trên đó cơ bản là đều giống nhau.
“Đào vàng tinh phẩm bán buôn giá thấp.”
Thậm chí còn có không ít người, canh giữ ở trước bảng thông báo, trong miệng ngậm thuốc lá, hy vọng có thể tìm được chủ thu mua.
“Anh Lâm, anh nhìn những người này mặt mày ủ rũ, vừa nhìn liền biết lượng tiêu thụ không được tốt rồi.” Ngồi ở trong xe, Trương Hiểu Du nói.
“Đến lúc này, đồ vẫn không bán được, trong lòng đương nhiên là sẽ sốt ruột rồi.” Lâm Dật tháo dây an toàn, “Đi xuống xem một chút.”
Đem xe dừng ở một bên, Lâm Dật và Trương Hiểu Du đi xuống, sau đó đi về phía một người đàn ông trung niên cách đó không xa.
“Đại ca, đào vàng nhà các người bán bao nhiêu tiền một cân vậy?” Trương Hiểu Du cúi người hỏi.
“Chúng ta không bán lẻ, chỉ bán buôn.” Người đàn ông trung niên nói:
“100 cân trở lên, 3 tệ 8 đồng một cân.”
Bởi vì lúc trước đã đọc qua cho nên hai người cảm thấy giá này cũng có thể, tuy không phải là rất rẻ, nhưng cũng không cao lắm.
“Nhà các người tổng cộng có bao nhiêu cân, chất lượng thế nào?” Trương Hiểu Du hỏi.
“Chất lượng đương nhiên là không có vấn đề gì, trong kho có khoảng 10 ngàn cân, nếu như có thể mua lại toàn bộ, tôi có thể bớt cho các người thêm một chút nữa.”
Trương Hiểu Du gật gật đầu, cảm thấy giá này cũng được, sau đó kéo Lâm Dật sang một bên.
“Anh Lâm, chúng ta đến những nhà khác hỏi một chút đi, nếu như chúng ta mua nhiều thì còn có thể ép giá xuống thấp hơn.”
“Chúng ta đây là livestream công ích, giá cả phù hợp là được, không cần thiết phải ép giá vào chỗ chết làm gì, không sai biệt lắm là được rồi.”
“Nói cũng đúng, nếu như chúng ta không cần thu lợi ở bên trong, thì tại phương diện giá tiền sẽ có ưu thế nhất định.”
“Anh chính là nghĩ như vậy, dù sao cũng là đến để giúp đỡ, đừng để bọn họ thua lỗ.”
“Ừm, vậy chúng ta đi những nhà khác hỏi một chút.”
“Được.”
Một giờ tiếp theo, Lâm Dật và Trương Hiểu Du đi lòng vòng trong trấn.
Phát hiện giá mà mọi người bán ra đều không khác nhau là mấy.
Cho dù có rẻ, nhiều lắm thì cũng rẻ hơn được năm xu đến một hào, chênh lệch không lớn như trong tưởng tượng.
Sau khi hiểu rõ giá thị trường, hai người về lại trên xe.
“Anh Lâm, tình huống cụ thể chúng ta đều biết, nếu như nhập một lượng lớn, em đoán giá cả có thể ép được từ 3 hào đến 5 hào trở xuống. Đây là giá mà bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng theo như anh nói, chúng ta không thể ép quá thấp, nếu không lần này tới đây sẽ không có ý nghĩa.”
“Anh cảm thấy giá như này là được rồi.” Lâm Dật cầm điện thoại di động, “Tôi gọi điện thoại, liên hệ với người đứng đầu một chút.”
Nói xong, Lâm Dật gọi điện cho Ngô Triệu Hữu.
“Ngô Bí thư, gần đây có bận không.”
Nghe thấy Lâm Dật gọi tên đối phương, Trương Hiểu Du âm thầm tặc lưỡi.
Quan hệ của anh Lâm đây đều là mấy kiểu quan hệ thần tiên gì vậy?
Thế mà còn quen biết Bí Thư?
“Gần đây cũng không quá bận rộn, tôi đang muốn dành thời gian đến Trung Hải một chuyến, để tìm anh uống một chén ôn chuyện đây.”
“Không cần đến Trung Hải làm gì, tôi đã đến Quảng Châu rồi.”
“Thật hay giả vậy? Anh ở chỗ nào vậy, bây giờ tôi sẽ qua ngay.” Ngô Triệu Hữu nhiệt tình nói: “Lâm tổng anh cũng thật là, đến đây sao lại không nói trước một tiếng chứ.”
“Là chuyện mới quyết định tạm thời, cũng không muốn làm phiền anh.”
“Vậy bây giờ gọi điện thoại cho tôi, hẳn là có việc đúng không.” Ngô Triệu Hữu cười nói.
“Gần đây có một buổi livestream giúp đỡ nông dân, thuộc về việc công ích, huyện Kim Phong Quảng Châu chúng ta đều là lấy việc trồng trọt đào vàng mà sống. Tôi muốn đem những thứ này gia công một chút, làm thành đồ hộp, sau đó đem vào trong livestream để bán, xem như giúp bọn họ tuyên truyền.”
“Thật sao? Đây là chuyện tốt a, Lâm tổng, thật sự là rất cảm tạ anh.”
“Đều là chuyện mà tôi nên làm, không cần khách khí như vậy.”
“Vậy chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, coi như để thương lượng một chút về việc này được không?”
“Chuyện ăn cơm không cần vội, tôi đang ở trấn Song Hồng huyện Kim Phong đây, cảm thấy dân bản xứ ra giá cho tôi cũng không tệ lắm. Hiện tại tôi cần liên lạc với một nhà xưởng đóng hộp đáng tin, Ngô Bí thư, anh có thể hỗ trợ tôi liên hệ với bọn họ một chút được không?”
“Chuyện này không thành vấn đề, tôi hiện tại sẽ giúp anh liên hệ, rồi sẽ để cho đối phương gọi điện lại cho anh.” Ngô Triệu Hữu nói:
“Anh đây là đang làm việc tốt cho Quảng Châu chúng tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.”
“Vậy thì cảm ơn Ngô bí thư.”
Cúp điện thoại của Ngô Triệu Hữu, Lâm Dật lại suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy chuyện còn lại cứ xử lý từng bước là được, không cần quan tâm quá nhiều.
Đương đương đương ——
Ngay tại lúc Lâm Dật đang suy nghĩ những chuyện này thì nghe thấy có người gõ cửa sổ xe.
Đứng ở bên ngoài là một đôi vợ chồng trung niên, mặc bộ quần áo dài màu xanh bình thường, đôi mắt mong đợi đang nhìn về phía mình.
Lâm Dật mở cửa sổ xe, “Chị có chuyện gì sao?”
“Tiểu tử, tôi nghe nói các người đang muốn thu mua đào vàng đúng không? Muốn đến nhà chúng tôi nhìn xem một chút hay không, giá cả cam đoan là sẽ rẻ.”
Nghe nói như thế, hai người liếc nhau một cái, Trương Hiểu Du theo bản năng hỏi:
“Chị bán cho chúng tôi bao nhiêu tiền một cân?”
“100 cân trở lên 2 tệ 8 đồng, nếu như mua nhiều còn có thể rẻ hơn.”
Giá cả như này khiến cho Trương Hiểu Du vô cùng vui vẻ.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Dật lại cực kỳ bình tĩnh.
Trước đó mở quán ăn, lúc đi chợ bán thức ăn nhập hàng, mình cũng đã từng bị thua thiệt như vậy.
Giá rẻ thì sẽ không có hàng tốt, hơn nữa còn là chủ động đến cửa, bên trong nhất định là có gì đó mờ ám.
“Không cần dùng mấy thủ đoạn như này làm gì, không có ý nghĩa đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate