“Tất chân sao?” Trương Hiểu Du nói:
“Em rất ít khi mặc thứ này, cho nên trong tủ cũng không có.”
“Vậy được rồi.”
Lâm Dật cảm khái trong lòng một chút, “Cuối cùng cũng gặp được người bình thường một chút.”
Anh mở nắp chai ra, uống một hớp, chuẩn bị bàn chuyện chính với Trương Hiểu Du.
“Nhưng đồ lót của em sẽ để ở bên trong đó.”
“Mẹ nó.”
Lâm Dật cảm thấy có chút buồn nôn, “Người ta đều là bỏ tất chân, còn em bỏ đồ lót vào làm gì.”
“Đều có lý do cả, đồ của em đều là Lace, dạng chất này bền và không dễ bị biến dạng.”
“Mẹ nó, đi đun cho anh chút nước sôi.”
“Ngạch... Anh Lâm, em cũng chỉ là người mới, tâm lý của anh không cần mạnh như vậy đâu.”
“Vậy cũng đun một ít cho anh.”
Trương Hiểu Du bĩu môi, thói quen cá nhân của anh Lâm cũng thật là kỳ quái.
Lẽ ra đây không phải là chuyện rất dụ hoặc sao?
Dựa theo phân phó của Lâm Dật, Trương Hiểu Du đi đun một bình nước, rồi chuẩn bị để nguội cho anh.
Sau khi trở về, Trương Hiểu Du di chuyển một cái băng ghế nhỏ, ngồi xuống trước mặt Lâm Dật.
“Anh Lâm, chuyện livestream kia, anh định sắp xếp như thế nào.”
“Trên thực tế nền tảng đã sắp xếp xong hết tất cả những đồ muốn bán rồi, nhưng anh cảm thấy làm như vậy thì tiền đều sẽ vào tay tư bản. Anh nghĩ anh sẽ tự mình tìm mấy cái huyện nghèo, những địa phương có ưu thế sản nghiệp nhất định nhưng lại không có con đường tiêu thụ tốt, anh muốn giúp bọn họ.”
Trương Hiểu Du nhìn anh, “Anh Lâm, những vấn đề này, là mấy thứ mà nhà tư bản các người muốn sao?”
“Cái này gọi là gì, chẳng lẽ anh không thể muốn muốn những thứ này sao?”
“Nhưng những người có tiền kia, bình thường cũng chỉ là chém gió, sau đó tùy tiện lấy chút tiền để kiếm chút danh tiếng tốt, rất ít khi gặp được người tự mình làm hết giống như anh.” Trương Hiểu Du nói:
“Chút chuyện nhỏ như vậy còn muốn cẩn thận như thế, không cảm thấy lãng phí tế bào não sao.”
“Hoặc là không làm, nhưng nếu đã quyết định làm thì phải làm hết sức.” Lâm Dật nói: “Anh không muốn trên mộ của anh, ngoại trừ lời khen dáng dấp đẹp trai ra thì không có gì cả.”
“Ha ha ha... Anh Lâm nói có lý.” Trương Hiểu Du cười ngả nghiêng, “Vậy chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi, còn có một tuần nữa, quả thực là có chút gấp.”
Lâm Dật đưa điện thoại di động của mình qua, phía trên là tài liệu mà Triệu Nhã Lệ đã sửa lại.
“Cái này là người khác giúp anh chọn ra, em cũng chọn mấy cái trong đó đi.”
Cũng không phải là tất cả mọi thứ đều thích hợp bán trong lúc livestream.
Vì Lâm Dật không quá hiểu, cho nên Trương Hiểu Du liền tới.
“Hoa quả, trà, hoa tươi, gạo, nồi sắt...”
Trương Hiểu Du đem mười mấy thứ đồ nhẩm qua một lần, sau đó lộ ra vẻ khó xử.
“Anh Lâm, những vật này đều thiếu chút ý tứ a.”
“Hẳn là có thể đi, đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt.”
“Nhưng đều không thích hợp để bán lúc livestream a.” Trương Hiểu Du nói:
“Đồ thích hợp để bán nhất trên nền tảng livestream là các sản phẩm tiêu thụ nhanh, nói trắng ra là những đồ vật vui chơi giải trí. Tuy đồ dùng sinh hoạt cũng có thể mua, nhưng lượng tiêu thụ lại không thể bảo đảm. Mà tại hoạt động livestream ba bên như thế này, lượng tiêu thụ là chỉ tiêu rất quan trọng, bán ít thì sẽ rất mất mặt.”
Lâm Dật gật gật đầu, Trương Hiểu Du nói cũng có lý.
“Nhưng những đồ trước mặt nhiều như vậy, nếu như bọn họ có năng lực gia công thì cũng sẽ không gặp cảnh khốn cùng như này.”
Trương Hiểu Du cười thần bí, “Anh Lâm, anh hẳn là rất có tiền đi, lấy ra mấy trăm triệu chắc là cũng không thành vấn đề đúng không.”
“Em muốn làm gì?”
“Em có một đề nghị, những thứ giống như hoa quả, chúng ta có thể gia công một chút, làm thành đồ hộp hoa quả, như vậy thì sẽ bán tốt hơn nhiều.” Trương Hiểu Du nói:
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải thống nhất thu mua, sau đó gia công thêm, như vậy thì có thể nâng cao mức tiêu thụ, sau đó còn có thể đạt được mục đích trợ giúp nông dân.”
“Ý nghĩ này đúng thật không tệ.” Lâm Dật nói: “Vậy bây giờ liền lên đường thôi, chúng ta đến huyện Kim Phong Quảng Châu, vừa lúc anh cũng có thể về thăm nhà một chuyến.”
“Ừm vâng.” Trương Hiểu Du gật đầu nói:
“Mấy thứ như đồ ăn, chúng ta cũng nên chuẩn bị một ít, chẳng hạn như lá trà này, gạo này, nồi sắt gì đó... Đồ bán nên đa dạng một chút, tuy rằng lượng tiêu thụ rất quan trọng, nhưng dù sao cũng là livestream có tính công ích, còn phải làm chút chuyện chính.”
“Em cũng biết giác ngộ rồi đấy.”
“Hô hô, đều là học từ anh Lâm.” Trương Hiểu Du vừa cười vừa nói.
“Vậy bây giờ liền đi thôi.”
“Đi thôi, em hiện tại sẽ đi thay quần áo.”
Trương Hiểu Du về đến phòng thay quần áo, Lâm Dật cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Triệu Nhã Lệ.
Muốn đem ý tưởng của mình nói với cô một chút, cũng sắp xếp nhiệm vụ khảo sát hiện trường, bởi vì bản thân mình căn bản không thể chạy đến nhiều nơi như vậy được.
Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, đem hành trình của mình nói qua một lần cho cô, tránh cho cô lại lo lắng.
Rất nhanh, Trương Hiểu Du liền thu dọn xong đồ đạc, thuận tiện còn đặt cả vé máy bay, sau đó hai người lái xe đến sân bay.
Hơn 5h chiều, Lâm Dật và Trương Hiểu Du xuống máy bay, bắt xe đến cô nhi viện.
Khi biết Lâm Dật là cô nhi, Trương Hiểu Du cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Lập tức hiểu được, tại sao Lâm Dật lại để tâm đến chuyện công ích như thế.
Bởi vì anh ấy đã trải qua những điều mà người khác chưa từng trải qua.
Khi đi tới cô nhi viện, đã là hơn 6 giờ tối.
Mấy đứa trẻ đều được gọi về, trên sân nhỏ đã không còn ai nữa.
Tuy thời gian không tính là muộn, nhưng đã bắt đầu mùa đông, Vương Thúy Bình đã gọi mấy đứa về từ sớm để tránh bị cảm lạnh.
“Mẹ.”
Bước vào ngôi nhà ba tầng, Lâm Dật nhìn thấy Vương Thúy Bình đang nắm tay một đứa bé, dắt lên trên lầu.
“Con trai, con...”
Nói được nửa câu, Vương Thúy Bình liền ngừng lại.
Trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan đã nói rằng Lâm Dật sẽ trở về.
Đây vốn chuyện vui vẻ, nhưng Vương Thúy Bình lại có chút vui không nổi.
Sao lại mang theo một cô gái khác trở về chứ?
Tên hỗn tử này, thật sự là muốn ăn đòn mà!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Vương Thúy Bình vẫn hiện lên vẻ vui cười đón chào, đây là lễ phép tối thiểu nhất.
Có một số việc nên đóng cửa lại mà nói, không nên thể hiện ra mặt.
“Con trai, đây là?”
“Bạn của con, cùng con tới đây làm chút chuyện.”
“Vậy mau vào đi, cơm đều đã làm xong, ăn cơm trước.”
Lâm Dật và Trương Hiểu Du được đưa lên lầu ba, lúc ăn cơm, Vương Thúy Bình còn cố ý gọi Vương Đông Đông tới.
“Anh Lâm.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Vương Đông Đông chạy chậm tới, ôm lấy anh.
Tuy mới tới đây chưa được bao lâu, nhưng cậu nhóc đã mập lên một vòng, tâm trạng còn rất tốt.
“Thế nào, đã quen với nơi này chưa.”
“Vâng, rồi ạ, mẹ Vương đối với em khá tốt.” Vương Đông Đông vừa cười vừa nói: “Nhưng thành tích không tốt thì sẽ bị mắng.”
“Con còn không biết xấu hổ mà nói sao.” Vương Thúy Bình cười nói.
“Nên thỏa mãn đi, không có đánh con đã là không tệ rồi.”
Vương Đông Đông cười hắc hắc, cậu cũng biết mẹ Vương nói mình cũng là vì muốn tốt cho mình.
Một bữa cơm gia đình này, bầu không khí trò chuyện rất vui vẻ, quên cả trời đất, chỉ có Vương Thúy Bình là mang tâm sự nặng nề.
Rốt cuộc là có cần chuẩn bị hồng bao hay không?
------
Dịch: MBMH Translate