"Chỉ là chút chuyện riêng, thuận tiện làm việc tốt thôi."
Hà Viện Viện gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Từ trước đến nay ông chủ có vô số ý tưởng xấu, chẳng ai đoán ra được suy nghĩ của anh ấy.
Mười mấy phút sau, Triệu Nhã Lệ từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chồng tài liệu dày.
Cô ta không biết Lâm Dật muốn hỏi gì, nên cầm tất cả tài liệu có thể dùng tới.
"Sếp Lâm, tính đến trước mắt, cả nước tổng cộng có 521 huyện nghèo, trong đó bao gồm huyện tự trị và một vài đơn vị cấp khu." Triệu Nhã Lệ nói:
"Người trong những khu này đều có thu nhập hàng năm dưới 1200, tất cả đều sống dựa vào trồng trọt, cho nên điều kiện sống rất gian khổ."
"Đây là tiêu chuẩn cấp quốc gia à? Theo công tác thống kê của quỹ hội thì sao?"
"Theo công tác thống kê của quỹ hội thật ra còn nhiều hơn." Triệu Nhã Lệ nói:
"Những huyện nghèo cấp quốc gia này, điều kiện của bọn họ còn khó khăn hơn chúng ta tưởng, quỹ hội đều đã định hướng viện trợ, nhưng đều như muối bỏ biển, cũng không có được hiệu quả rõ ràng."
"Những địa phương đó thu hoạch không tốt à? "
"Trên căn bản là vậy." Triệu Nhã Lệ nói: "Cộng thêm ở địa phương không có môi trường đầu tư tốt, cho nên gây ra tuần hoàn ác tính không tốt."
Lâm Dật khẽ day huyệt thái dương, đối mặt với vấn đề tương tự, anh cũng không có cách gì tốt.
Những địa phương nghèo rớt mồng tơi, không có bất kỳ ưu thế sản nghiệp nào như vậy, cho dù muốn hỗ trợ cũng không thể nào xuống tay.
Thực sự làm người ta đau đầu.
Mà đây cũng là hiện tượng bình thường, ngay cả quốc gia cũng bó tay không làm gì được, anh lại càng không có khả năng xử lý.
"Tôi nói trước với các người về suy nghĩ của tôi."
Lâm Dật cảm thấy bây giờ thảo luận giúp những người này thế nào hoàn toàn phi thực tế.
Ngược lại không bằng nói ra yêu cầu của mình, sau đó lựa chọn một vài địa phương thích hợp để giúp đỡ.
"Bây giờ tôi đang làm livestream, nói bình thường một chút chính là một streamer mạng."
Anh vừa nói ra lời này, ngoại trừ Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện, mọi người trong phòng họp đều nhìn Lâm Dật.
Trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên và bất ngờ.
Chủ tịch thật đúng là một người kỳ lạ, một công ty lớn như vậy không để ý, không ngờ lại chạy đi làm streamer.
Đây là muốn chơi trò nhân gian à?
"À... Lẽ nào các người đều không biết chuyện này sao?"
Triệu Nhã Lệ lúng túng cười: “Nếu sếp Lâm không nói, chúng tôi còn thật sự không biết đâu."
"Hà Viện Viện, cô sao vậy? Sao chuyện lớn như vậy, cũng không biết thông báo cho mọi người một tiếng!"
Hà Viện Viện: ?
Tôi chỉ là một kế toán, chuyện này liên quan quái gì đến tôi?
"Chuyện này là sơ suất của tôi, sau này tôi sẽ tự kiểm điểm mình."
Lâm Dật thỏa mãn gật đầu, lại nói tiếp:
"Hiện tại là thế này, có một hoạt động livestream là làm công ích trợ giúp nông dân, suy nghĩ của tôi là tìm mấy khu vực nghèo khó, giúp đỡ bọn họ bán đồ, thuận tiện tuyên truyền giải quyết vấn đề tiêu thụ sau này."
Kỳ Hiển Chiêu gãi đầu.
Sếp Lâm hình như chưa từng để ý đến chuyện của công ty mình như vậy.
Ôi, quá khó.
Người trong phòng họp đều rất trẻ, cho dù là Triệu Nhã Lệ cũng chỉ mới ngoài bốn mươi.
Bọn họ đều là người dùng trung thành của video ngắn, video được like trong điện thoại di động đều là các chàng hotboy, cho nên rất quen thuộc với phương diện này, không cần nói nhiều cũng hiểu.
"Sếp Lâm, tôi hiểu ý của ngài." Triệu Nhã Lệ nói:
"Trước đây tôi cũng xem qua livestream như vậy nhưng đồ tiêu thụ cơ bản đều là thực phẩm, chúng ta cần phải tìm ra có khu có ưu thế sản nghiệp tương tự để giúp đỡ."
"Không sai, ý tôi chính là vậy."
Lâm Dật dùng một tay chống đầu: “Tôi cũng muốn giúp những huyện nghèo cấp quốc gia kia nhưng thật sự bất lực."
Người trong phòng họp đều liên tục gật đầu.
Cho dù sếp Lâm có lòng tốt nhưng một công ty lại hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề như vậy.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Triệu Nhã Lệ nói:
"Sếp Lâm, chuyện này có một điểm mâu thuẫn, nếu những chỗ này vốn có ưu thế sản nghiệp chắc chắn đã không gặp phải cảnh nghèo khó."
"Tôi biết điều này, cứ tìm những nơi điều kiện tương đối gần là được."
"Vậy thật ra tôi có mấy đối tượng thích hợp."
Triệu Nhã Lệ đọc tài liệu nói: "Huyện Kim Phong thuộc Dương Thành, phần lớn người dân trong thôn trồng đào vàng kiếm sống, nhưng mấy năm gần đây, theo sản nghiệp trái cây trong nước phát triển, gây trồng sản phẩm mới đã gây ra đả kích rất lớn đối với thị trường ở địa phương, cho nên thương lái thu mua với giá rất thấp, nhìn chung thu nhập cũng thấp."
"Còn có huyện Thông Minh tỉnh Giang lúc trước là quê hương của loại trà rất nổi tiếng, nhưng tư tưởng của người địa phương bảo thủ, vẫn kiên trì với cách sao trà thủ công, mấy năm gần đây, theo công nghệ phát triển, kỹ thuật sao trà được nâng cao, cho nên lượng tiêu thụ hàng năm của bọn họ giảm xuống, tình hình cũng rất không lạc quan."
"Còn có đông bắc..."
"Được rồi, không cần giới thiệu quá nhiều." Lâm Dật nói:
"Cô chọn năm chỗ trong những địa phương này, cũng không thể cái gì cũng bán được, tôi không phải vạn năng."
"Vậy được, tôi sẽ mau chóng xử lý chuyện này, sau đó gửi tài liệu vào hòm thư điện tử của ngài."
"Đi, cố làm mau lên." Lâm Dật đứng dậy: “Tan họp."
Sau khi tan họp, Lâm Dật gọi Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện cùng đi ăn trưa, trò chuyện về vấn đề phát triển công ty, sau đó mới một mình rời đi.
Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Nhã Lệ đã gửi tài liệu được chuẩn bị xong tới, hiệu suất đặc biệt cao.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật gọi điện thoại cho Trương Hiểu Du.
"Anh Lâm, anh tìm em ạ?"
"Em rảnh hay bận thế? Chuyện livestream công ích trợ giúp nông dân đã được xác định vào thứ năm tuần sau, anh có vài chuyện muốn thương lượng với em."
"Em rảnh,." Trương Hiểu Du nói: "Em đang làm bánh gato, anh qua nhà của em đi, em cho anh nếm thử."
"Cũng được."
Đi đâu với Lâm Dật đều không sao cả, chỉ cần không bỏ lỡ chuyện chính là được.
Nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến nhà Trương Hiểu Du.
Như mọi khi, thấy siêu xe của Lâm Dật, bảo vệ của khu chung cư không dám ngăn cản.
"Anh Lâm mau vào nhà đi."
Thấy Lâm Dật, Trương Hiểu Du vui vẻ chào hỏi, thuận tiện tìm đôi dép cho hắn, đón anh vào nhà.
"Mùi gì vậy? Hình như có thứ gì bị khét."
"Ôi, bánh Chiffon của em!"
Trương Hiểu Du hấp ta hấp tấp chạy vào bếp, mở lò nướng điện ra, phát hiện bánh chiffon đã bị khét.
"Em muốn cho anh ăn thứ này sao?"
Trương Hiểu Du cười hì hì: “Thất sách thất sách, em biết anh sắp tới nên quá vui mừng, quên mất chuyện bánh Chiffon."
"Em cứ như vậy, sau này tạm biệt chuyện nấu nướng đi."
"Anh Lâm đừng nói móc nữa, chừa cho em chút tôn nghiêm đi." Trương Hiểu Du đưa Lâm Dật đến chỗ sô pha: “Anh muốn uống gì, em đi lấy cho anh."
"Nước khoáng là được rồi."
"Vâng."
Trương Hiểu Du mở tủ lạnh ra, lấy hai chai nước khoáng: “Anh Lâm, của anh này."
Nhìn nước khoáng được lấy từ trong tủ lạnh ra, Lâm Dật suy nghĩ vài giây.
"Trong tủ lạnh của em không để các đồ như tất chân chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate