Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 824 - Chương 822. Anh Em Ngủ Chung Chăn

Chương 822. Anh Em Ngủ Chung Chăn
Chương 822. Anh Em Ngủ Chung Chăn

"Có thể trong nước ngọt có thành phần của rượu, anh cảm giác đầu óc choáng váng, chúng ta nghỉ một lát hãy đi nhé!"

"Cháu thấy khó chịu thì đừng đi, tối nay ở lại đây đi. Cũng đâu phải trong nhà không có phòng." Tống Minh Tuệ nói.

Lâm Dật âm thầm giơ ngón tay cái lên. Mẹ vợ tương lai của mình còn rất hiểu chuyện.

"Vậy thì xấu hổ lắm, lần đầu tiên cháu đến nhà đã ở lại nhà chú dì, làm phiền chú dì nhiều như vậy." Lâm Dật khổ sở nói.

"Người nhà nói thế lại thành xa lạ, có phiền toái gì đâu." Tống Minh Tuệ nói:

"Cháu khó khăn lắm mới tới một chuyến, tối nay đừng đi, ở đâu chẳng là ở."

"Sao giống được? Bình thường hai đứa đều ở chung, đến đây làm sao như vậy được." Kỷ An Thái nói.

"Bình thường buổi tối bọn con cùng ăn cơm, sau đó ai quay về phòng người nấy, không ở chung đâu." Kỷ Khuynh Nhan giải thích.

"Ba với mẹ con đã tới chỗ con nhiều lần, lần nào cũng chẳng thấy con. Sau đó ba mẹ gọi điện thoại cho con, con còn nói đang ở nhà. Ba cũng muốn biết hơn nửa đêm con đi đâu đấy."

Kỷ Khuynh Nhan chợt đỏ mặt: “Chuyện đó… chuyện đó không phải như ba mẹ nghĩ đâu. Con chỉ thỉnh thoảng tới chỗ anh ấy ăn một bữa cơm thôi."

"Đúng đúng đúng, chỉ thỉnh thoảng đi, một tháng đi ba mươi mấy ngày, không nhiều như trong sự tưởng tượng của chú dì đâu." Lâm Dật nói.

"Anh muốn chết à, nói linh tinh gì đấy?" Kỷ Khuynh Nhan nhéo vào thắt lưng của Lâm Dật một cái, uy hiếp.

"Con người anh không biết nói dối, một tháng em qua ba mươi mấy ngày còn gì."

"Con nhóc này chỉ biết lừa mình dối người thôi." Tống Minh Tuệ nói:

"Con đừng thấy giờ mẹ già, nhưng chút chuyện của đám trẻ bọn con, mẹ đều biết hết. Con đã lớn như vậy, nam nữ yêu đương có gì phải xấu hổ. Mẹ đã thu dọn phòng cho các con xong rồi, tối cứ ở lại đây."

"Cảm ơn dì, bây giờ cháu lại thấy hơi mệt rồi, cháu về phòng nghỉ đây ạ."

"Cháu mệt thì cứ đi nghỉ đi, dì đã đưa trái cây và trà qua rồi."

"Vâng ạ, vậy cháu không nói chuyện với dì nữa, tối mai cháu về, chúng ta lại nói chuyện sau."

"Được rồi, được rồi, buổi tối lại đến đây ăn cơm, hai con cũng đỡ phải nấu."

"Vậy cháu không khách sáo với dì nữa, sau này cháu chắc chắn sẽ thường xuyên đến."

"Đều là người một nhà, có gì phải khách sáo."

Tống Minh Tuệ nói xong, nhìn Kỷ Khuynh Nhan: “Con còn ngồi đấy làm gì? Mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Con nói chuyện với ba một chút."

"Không phải lúc trước con ở nhà suốt mấy ngày à? Con nói chuyện với ba lâu thế còn chưa nói đủ sao?"

"Không, con và ba có chuyện nói không hết."

"Nhưng ba không nói chuyện với con, con mau đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy."

Kỷ Khuynh Nhan:...

Lâm Dật thoải mái lên tầng hai của biệt thự.

Phòng Kỷ Khuynh Nhan còn ấm áp hơn phòng ở Cửu Châu Các nhiều.

Mà mơ hồ còn có thêm chút mùi vị của năm tháng.

Một bức tường bên trong phòng ngủ là một giá sách lớn xếp đầy sách.

Phía trên bày đủ loại giấy khen, còn có ảnh chụp khi còn bé của Kỷ Khuynh Nhan.

Thậm chí còn có mấy con thú bông đã phai màu, đặt ở đầu giường của cô.

Chỗ này là nơi Kỷ Khuynh Nhan trưởng thành, hình như từng ngóc ngách đều tràn ngập ký ức.

Cạch…

Kỷ Khuynh Nhan đi từ phía sau tới, sau đó đóng cửa lại.

Lâm Dật vừa muốn nói, đã cảm giác được Kỷ Khuynh Nhan giơ tay về phía thắt lưng của mình, sau đó nhéo mạnh một cái.

"Em nhéo anh làm gì, anh đâu có chọc giận em."

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra à? Chính là anh cố ý."

"Em có ý gì? Anh hoàn toàn không hiểu em đang nói gì."

"Anh còn giả vờ à!" Kỷ Khuynh Nhan nhéo lưng hắn nói:

"Anh muốn mẹ em giữ anh ở lại đây, sau đó thu xếp cho hai chúng ta vào một phòng, từ đó đạt được mục đích giở trò lưu manh với em."

"Em nói gì vậy? Anh đâu có nói sẽ ở cùng với em. Nếu em không muốn ngủ cùng anh thì có thể đi qua phòng khác, nhà các em nhiều phòng như vậy, em đâu cần thiết phải vào đây với anh."

"Đây là phòng của em. Dựa vào đâu mà em không được vào?"

"Bởi vì mẹ vợ tương lai thu xếp cho anh vào đây, em không muốn thì có thể đi, quay về Cửu Châu Các cũng được, nói chung chẳng ai ngăn cản em."

"Lâm Dật, em bóp chết anh."

Kỷ Khuynh Nhan không quan tâm, nhào tới trên người Lâm Dật. Hai người xoay sang đánh nhau trên giường, hoàn toàn không có chút dáng vẻ thục nữ nào.

Chơi đùa một lúc, tóc tai Kỷ Khuynh Nhan rối bời, đầu đầy mồ hôi.

Nhưng cho dù vậy, trông cô vẫn là cảnh đẹp ý vui.

"Em không thèm để ý tới anh nữa, em đi tắm đây."

"Anh cũng muốn đi tắm."

"Lúc ở nhà sao anh không tắm, đến đây lại đòi tắm là sao? Rõ ràng anh có ý xấu."

"Em biết là được rồi, nói ra lại chẳng có gì thú vị nữa."

"Hừ."

Hai người thay phiên đi tắm, sau đó mới quay về giường nghỉ ngơi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung một giường, Kỷ Khuynh Nhan cũng không nhắc mãi tới chuyện này nữa, vô cùng tự nhiên.

Đối với cô, đây cũng là chuyện vô cùng hưởng thụ.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong lại cùng nhau đi làm.

Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương trước, sau đó mới lái xe rời đi.

Reng reng reng…

Vào lúc này, điện thoại của Lâm Dật đổ chuông, người gọi là Lý Lâm.

"Sau khi công ty họp nội bộ và nghiên cứu qua, đã chấp nhận sản phẩm bán trong lúc livestream sẽ do ngài quyết định nhưng ngài phải nhanh lên, bởi vì còn một tuần nữa là phải livestream rồi."

"Không có vấn đề."

"Trong thời gian này, ngài nhớ luôn mở máy, bởi vì chúng tôi còn có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với ngài."

"Được."

Lâm Dật vốn định lái xe quay về Cửu Châu các, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Lý Lâm, anh đã đổi hướng, lái về phía tập đoàn Lăng Vân.

Mà trên đường đi, Lâm Dật gọi điện thoại cho Kỳ Hiển Chiêu, chuẩn bị tập hợp quản lý cao cấp của ngân quỹ Lăng Vân để tổ chức một cuộc họp.

Khi Lâm Dật đi tới phòng họp, thấy Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện cũng ở đây, khiến cho quy cách của cuộc họp lại được nâng cao hơn.

"Sếp Lâm."

Thấy Lâm Dật bước vào, một đám quản lý cao cấp đứng dậy chào hỏi.

"Tất cả đều ngồi xuống đi." Lâm Dật gật đầu nói: "Mọi người không cần căng thẳng, tôi có vài việc riêng muốn tìm các người."

"Sếp Lâm, ngài nói đi." Kỳ Hiển Chiêu nói.

"Quỹ hội bên kia làm công tác thống kê, đồng thời khảo sát thực địa từng khu vực nghèo khó xem tổng cộng có bao nhiêu chỗ?"

"Sếp Lâm, ngài chờ một lát, có thể tôi nhớ không chính xác, để tôi đi lấy tài liệu."

Một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi béo đứng dậy áy náy nói.

Người phụ nữ này tên là Triệu Nhã Lệ, là người phụ trách quỹ hội.

Bởi vì cuộc họp được tổ chức bất ngờ, không kịp chuẩn bị, rất khó trả lời chính xác được vấn đề của Lâm Dật, cho nên Triệu Nhã Lệ muốn quay về chuẩn bị tài liệu.

Mà Lâm Dật không truy cứu nhiều, dù sao nguyên nhân cũng tại mình.

"Ừ, đi đi."

Trong phòng họp rất yên tĩnh, Lâm Dật im lặng không lên tiếng, những người khác cũng không dám gây ra tiếng động lớn.

"Ông chủ, anh có ý nghĩ gì mới à?" Hà Viện Viện ngồi bên cạnh Lâm Dật, khẽ nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 822.
Bình Luận (0)
Comment