Reng Reng Reng——
Ngay khi vừa xe chạy ra ngoài, Lâm Dật liền nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
"Lưu manh!"
"Em hôn anh trước, vậy tại sao lại gọi anh là lưu manh."
"Đây là phần thưởng em dành cho anh, ai cho anh sờ lung tung!"
"Như vậy không thú vị, phải làm đầy đủ mới vui."
“Thôi được rồi, một đống lời ngụy biện.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Ngày mai đến đón em đi làm."
"Được thôi, em cứ đợi anh ở nhà."
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Dật lái xe tới, anh nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đã chuẩn bị xong.
Một thân váy trắng và áo sơ mi xanh lam khiến Kỷ Khuynh Nhan có mười phần phong phạm ngự tỷ.
Về chuyện xảy ra đêm qua, cả hai đều ngầm không nhắc đến, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhìn vào điện thoại, em sắp đặt đơn đó.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Được."
Sau khi nhận được đơn đặt hàng, Lâm Dật lái chiếc xe FAW nát của mình đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty.
Mặc dù chiếc FAW này đã gần đến ranh giới bị vứt bỏ, nhưng ngồi trên nó vẫn rất thoải mái, tuy rằng Zonda đắt tiền hơn nhưng về độ thoải mái thì thực sự không bằng chiếc FAW nhỏ bé này.
Thể diện có thừa, nhưng thoải mái lại không đủ.
Sau khi đến công ty, Kỷ Khuynh Nhan xách túi xách của mình và chuẩn bị xuống xe.
"Kỷ tổng đi thong thả, đừng quên khen ngợi năm sao."
"Chuyện anh bắt nạt em đêm qua vẫn chưa tìm anh tính sổ đâu. Không muốn khen ngợi năm sao."
"Son môi hương dâu tây có mùi khó chịu, anh chưa cho em đánh giá tệ thì thôi."
“Anh còn dám nói!” Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan ửng hồng nói: “Dù sao anh cũng không được phép nhắc tới chuyện này nữa.”
"Kỷ tổng có phải nên cân nhắc đổi sang son môi vị xoài không?"
Cô liếc mắt nhìn Lâm Dật một cái, "Để em xem, em xem có chỗ nào bán không đã."
Khẽ thở ra một hơi, Kỷ Khuynh Nhan xuống xe với túi xách trên tay, rồi bước vào thang máy ở bãi đậu xe.
Vài giây sau, trên điện thoại di động của Lâm Dật nhận được đánh giá năm sao của Kỷ Khuynh Nhan.
Đồng thời, hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu Lâm Dật.
[Nhiệm vụ hệ thống, chạy xe an toàn 5000 km (1089/5000), thưởng 150.000 điểm thông thạo.]
"Mẹ kiếp, nhiệm vụ này khó quá!"
Nhìn đến tiến độ nhiệm vụ, Lâm Dật phát hiện ra trong vòng 1 tuần trước mình đã chạy gần 1.100 km, còn 3.900 km chưa hoàn thành.
Dựa theo tính toán tiếp đơn của anh.
Cần ít nhất một tháng để hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Dật suy nghĩ một chút, anh không phải là lão tài xế lái Didi chuyên nghiệp, bằng không cho dù ngày đêm nhận đơn, cũng phải nửa tháng mới hoàn thành nhiệm vụ.
Và có thể còn có các điều kiện ẩn khác.
Rất có thể không phải tất cả các đơn hàng đều có thể được tính trong nhiệm vụ, chỉ những đơn hàng đã nhận được 5 sao mới có thể được tính trong nhiệm vụ.
Bản chất nhiệm vụ cũng không khó, nhưng nó là một sự lãng phí thời gian.
Ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng.
Nếu là như vậy, nhiệm vụ này trước cứ đống băng đi, dù sao nghề nghiệp mới đã được mở ra.
Chờ một tuần sau, nghề cũ hoàn thành đóng băng, thì quay lại chạy xe tiếp, cũng có thể không quá muộn.
Lâm Dật sờ sờ cằm, so với nhiệm vụ trước mắt, các nhiệm vụ trước đây hầu như không có chút khó khăn nào.
Nhưng Lâm Dật cũng có thể hiểu được.
Vì anh sẽ được thưởng cho mình 150.000 điểm thông thạo.
Với giá trị điểm thông thạo 150.000 này, mức độ hoàn thành sự nghiệp sẽ đạt 100% và đương nhiên anh sẽ nhận được phần thưởng cuối cùng.
Các giải thưởng được trao ở cấp độ cuối cùng đương nhiên sẽ tốt hơn các giải thưởng khác, và độ khó tăng lên cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật yên tâm, trước tiên lái xe về nhà, an tĩnh bắt đầu công việc mới, nhưng không biết hệ thống sẽ phân cho mình làm giáo viên ở trường học nào nhỉ.
Chậc chậc chậc, Lâm Dật tự nhủ với một nụ cười trên khóe miệng:
"Thật không ngờ, mình còn có thể nhận được vào trường với tư cách là một giảng viên, thật thú vị."
Nghĩ đến đây, Lâm Dật xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh tình cờ phát hiện có một chiếc xe cảnh sát đang đậu trong bãi đậu xe của khu C!
Lâm Dật hơi nhíu mày, nếu không có chuyện gì xảy ra, xe cảnh sát hẳn là tới bắt người.
Và đối tượng họ muốn bắt là ai thì Lâm Dật cũng có thể đoán được.
Nhấc điện thoại lên, Lâm Dật gọi vào điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
"Anh nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát trong bãi đậu xe. Là em đã gọi sao."
"Đúng vậy, đó là một đồng chí thuộc Phòng Tội phạm Kinh tế. Anh ta đang ở trong văn phòng của em. Sau khi em giải thích vài vấn đề, một lúc nữa em sẽ bắt đầu làm việc."
"Thì ra là như vậy, vậy anh sẽ không quấy rầy em nữa. Em cứ giải quyết chuyện của em trước đi."
Nói ngắn gọn vào câu, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Dật liền cúp điện thoại.
Anh phải nói rằng Kỷ Khuynh Nhan tuy chỉ là một người phụ nữ nhưng thủ đoạn rất cứng rắn.
Anh không bao giờ nghĩ rằng Kỷ Khuynh Nhan lại hành động nhanh như vậy.
Sau khi nói rõ tình hình vấn đề, Lâm Dật liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng giày cao gót lạch cạch.
Liếc qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một người phụ nữ đẫy đà đi từ phía sau.
Mặc trang phục công sở màu xám, đi tất màu da và giày cao gót, trông vô cùng nổi bật.
Rất bắt mắt.
Và người này chính là Vương Oánh, đồng nghiệp cũ của Lâm Dật.
Cùng lúc đó, Vương Oánh cũng nhìn thấy chiếc xe FAW phía trước, nhìn thoáng qua đã nhận ra là xe của Lâm Dật.
Vẻ mặt cô ấy rất vui, vô thức bước nhanh hơn.
Nhìn thấy Vương Oánh đi tới, Lâm Dật cởi bỏ dây an toàn và bước ra khỏi xe.
"Tiểu Dật, sao cậu lại đến công ty."
"Một đồng nghiệp ở bộ phận khác tình cờ gọi xe của em, cho nên em đi qua."
Lâm Dật cũng không nói dối, Kỷ Khuynh Nhan là tổng giám đốc của công ty và đương nhiên là đồng nghiệp của Vương Oánh.
Chỉ là cấp bậc của bộ phận này hơi cao hơn mà thôi.
"Chị Oánh, có phải cần đi đâu không?"
Vương Oánh lắc chiếc cặp trong tay.
"Căn nhà trong giai đoạn thứ ba của Khang Tĩnh gia viên đã sẵn sàng để bán. Chị đã từng liên hệ với các đồng nghiệp của mình ở đó để lập kế hoạch bán hàng trong tương lai, và sau đó chị phải trình bày nó với tổng giám đốc."
"Được rồi, chị Oánh, công việc này lẽ ra là công việc của quản lý kinh doanh, nhìn tư thế của chị, hẳn là do nội bộ quyết định điều động. Khi nào thì có văn kiện xuống?"
Nghe Lâm Dật nói như vậy, Vương Oánh ngượng ngùng cười.
"Cậu đừng chê cười chị nhé. Chị của cậu có được ngày hôm nay không phải đều nhờ vào cậu hay sao. Nếu không phải cậu liên hệ với tổng giám đốc thì chị đã không được cân nhắc đến vị trí này rồi. Thư bổ nhiệm chắc sắp tới rồi, nhưng cụ thể là ngày nào thì cũng chưa biết."
"Đều không sao cả, sớm hay muộn đều sẽ tới."
“Đúng là như vậy.” Vương Oánh nhìn Lâm Dật nói.
"Khi nào thì cậu có thời gian rảnh? Chị gái mời cậu ăn tối, cậu bí mật giúp chị rất nhiều, cậu cũng phải cho chị một cơ hội để cảm ơn."
“Mấy ngày nay em có nhiều thời gian, chị Oánh cứ quyết định là được.” Lâm Dật cười nói.
Anh sắp sống một cuộc sống của giảng viên đại học sáng đi chiều về.
Thời gian rảnh rỗi của anh cũng sẽ trở nên đều đặn, cho nên lúc nào cũng không thành vấn đề.
Vương Oánh khẽ cau mày nói:
"Mấy ngày nay thì không được. Chồng chị vừa đi công tác về. Mấy ngày nữa anh ấy sẽ phải đi công tác ở Đông Bắc. Ước chừng anh ấy sẽ đi hơn nửa tháng, tới chừng đó chị sẽ mời cậu."
------
Dịch: MBMH Translate