“Việc nhỏ việc nhỏ.”
Lâm Dật cười ha hả an ủi: “Chuyện tăng giảm của cổ phiếu đều là chuyện trong nháy mắt, không cần quá để ý như vậy đâu.”
“Chẳng lẽ anh không định xử lý chuyện này sao?” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Long Tâm và Đài Điện không giống nhau, là một công ty địa phương, không có sự trợ giúp của tư bản quốc tế, cho nên tin tức tiêu cực trong nước có ảnh hưởng rất lớn đối với dân chúng, nếu như bỏ mặc không quan tâm thì nó chắc chắn sẽ ngã.”
“Không sao cả, ngã cũng là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt? Anh có ý nghĩ gì khác sao?”
“Kinh phí nghiên cứu phát triển Long Tâm đều là tiền của chúng ta, cho nên sự tăng giảm của cổ phiếu cũng không có tính ảnh hưởng quyết định.” Lâm Dật nói:
“Hơn nữa, mục đích của người giở trò quỷ sau lưng chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Anh nghĩ đối phương hẳn là sẽ gọi điện thoại cho anh thôi, phải biết người giở trò sau lưng là người nào thì mới có thể hành động tiếp được chứ.”
Lâm Dật có rất nhiều đường ngang lối tắt, Kỷ Khuynh Nhan cũng không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì nữa.
Nhưng nếu anh ấy đã không lo lắng, như vậy thì vấn đề cũng không lớn.
Sau khi nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật gọi điện cho Hà Viện Viện.
Nói với bọn họ nên xử lý chuyện này một cách bình tĩnh, không phát bất kỳ bài quan hệ xã hội giải thích nào, để cho mọi chuyện chậm rãi lên men.
Suy nghĩ của Hà Viện Viện cũng giống như Kỷ Khuynh Nhan.
Trong hồ lô của ông chủ rốt cuộc là có chứa thuốc gì đây?
Tuy vòng Khoa học kỹ thuật và giới tài chính đều đang theo dõi sát sao chuyện này, cũng đang chờ ông chủ của Long Tâm là Lâm Dật đáp trả lại.
Nhưng đợi một ngày, lại không ai đứng ra giải thích cả.
Trong mơ hồ, rất nhiều người đều bất giác tin tưởng chuyện này một cách mơ hồ.
Cảm thấy trong chuyện này, Long Tâm thật sự đã làm việc trái với lương tâm.
Bởi vì cái gọi là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, lúc này người bị hại lớn nhất Lâm Dật lại là người bình tĩnh nhất.
Đương nhiên, ngoài Lâm Dật ra còn có một người nữa.
Suy nghĩ của Hà Viện Viện cũng rất đơn giản, dù sao thì người bồi thường tiền cũng không phải là mình.
Buổi chiều, Lâm Dật ngoại trừ công việc và đùa giỡn với Kỷ Khuynh Nhan ra, còn nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.
Cô muốn hỏi anh một chút là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghe giọng điệu của Lương Nhược Hư thì hình như cũng không quan tâm lắm đối với chuyện này.
Lấy thân phận và địa vị của cô, muốn xử lý chuyện này quá đơn giản, chỉ là nhìn xem cô có muốn hay không mà thôi.
Lâm Dật giải thích đơn giản một chút, nhưng cũng không nói cho cô nội dung cốt lõi của chuyện này.
Nhưng Lương Nhược Hư cũng đã lờ mờ đoán được rằng chuyện này có khả năng liên quan đến Đài Điện.
Nếu không lấy địa vị của tập đoàn Lăng Vân tại Trung Hải thậm chí là Trung Quốc, không ai sẽ làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả như này.
Tiếp theo phải xem Lâm Dật phản kích như thế nào đây.
Vào lúc ban đêm trước khi tan làm, thư ký của Kỷ Khuynh Nhan đã mua về tất cả những đồ cần thiết.
Lâm Dật còn thuận tiện tra xét một chút, bà nội của Cao Tông Nguyên đang ở bệnh viện ung thư đứng đầu Trung Hải, phòng bệnh số 1801, chuẩn bị ngày mai dẫn người tới thăm.
Sau khi về nhà, Kỷ Khuynh Nhan đem chuyện này nói qua một lần với Hà Viện Viện.
Sau vài giây chần chờ cô liền đáp ứng.
Cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần thiết phải ngại ngùng.
Hơn nữa lấy tài lực của nhà họ Cao, nói không chừng còn có thể cho mình một hồng bao lớn.
Nhìn như thế nào thì đây đều là cuộc mua bán không lỗ.
Việc này có thể tiếp nhận.
Hơn 9 giờ sáng hôm sau, bọn người Lâm Dật tập hợp tại cửa bệnh viện, nhưng trong này không có Cao Tông Nguyên.
“Đây là em dâu đúng không.”
Nhìn thấy Hà Viện Viện, Tần Hán cười chào hỏi.
“Về sau cũng có thể, nhưng bây giờ còn không phải.” Hà Viện Viện thoải mái nói.
“Thật ra con người lão Cao không tệ, tuy không có đẹp trai như anh Lâm, nhưng cũng không xấu tính, với lại trong nhà còn có tiền. Cô trước tiên cứ đi lấy giấy chứng nhận với cậu ta, sau đó nếu như phát hiện không có cảm giác thì nửa năm sau lại ly hôn, khi đó một nửa tài sản của nhà họ Cao đều là của cô, cô nói có đúng hay không?” Lương Kim Minh nói.
“Nếu để cho lão Cao nghe thấy, đoán chừng cậu ấy có thể sẽ chém chết cậu luôn.” Lâm Dật nói.
“Tôi cảm thấy đây là một ý kiến hay, chờ tôi trở về sẽ nghiên cứu một chút.”
“Ha ha...”
Đứng nói chuyện trước cửa bệnh viện một hồi, Lâm Dật đem đồ phía trên xe chia cho Tần Hán và Lương Kim Minh mỗi người một phần, sau đó đi vào trong bệnh viện.
“Anh Lâm, anh biết chuyện này khi nào vậy, sao trước đó không thấy lão Cao nói qua.”
“Chính là vài ngày trước, trùng hợp biết được chuyện này.”
Bởi vì chuyện này là Cao Tông Nguyên lặng lẽ nói với mình ở đảo Á Loan.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện còn đang ở đây, không có thể để cho hai người này biết được, cho nên Lâm Dật liền tìm một lý do để qua mắt.
“Lão Cao con hàng này cũng thật là, có việc gì thì thoải mái nói không được sao.” Lương Kim Minh mắng.
“Con người cậu ta không phải là cậu không biết a, là nam thanh niên văn nghệ nhàm chán điển hình, có chuyện gì đều kìm nén ở trong lòng, từ trước tới giờ chỉ nói chuyện tốt không báo tin dữ.” Tần Hán nói.
Lương Kim Minh gật gật đầu, nhìn Lâm Dật nói:
“Anh Lâm, trước đây anh không phải từng là bác sĩ tim mạch sao, hơn nữa trình độ cũng cao, có thể nghĩ một chút biện pháp hay không, dù là sống lâu thêm mấy năm cũng được a.”
“Đã đến lúc này rồi, đây đã là chuyện mà con người không thể làm.” Lâm Dật nói:
“Lấy trình độ nhà họ Cao bọn họ thì hẳn là đã tìm tới bác sĩ tốt nhất thế giới, dùng thuốc tốt nhất thế giới, cho nên tôi cũng bất lực.”
“Đời này, nơi mà tôi không muốn tới nhất chính là bệnh viện, cảm thấy rất áp lực.” Tần Hán nói.
“Nên thỏa mãn đi, các cậu có tiền chính là có hi vọng.” Lâm Dật nói: “Người áp lực hẳn đều là những người không có tiền.”
“Đi thôi, mấy chuyện như sinh lão bệnh tử, không ai có thể khống chế cả.” Lương Kim Minh nói: “Chúng ta rồi cũng sẽ có một ngày như vậy thôi.”
Tay Kỷ Khuynh Nhan chợt run lên một cái, Lâm Dật liếc mắt nhìn cô.
Anh hiểu rõ sự lo sợ trong lòng cô.
Cô có thể tiếp nhận mình ưu nhã già đi, nhưng lại không thể tiếp nhận cái chết lạnh giá.
Lâm Dật vòng qua vòng eo của Kỷ Khuynh Nhan, trong lúc vô hình, như đang truyền sang cho cô một loại sức mạnh.
Chỉ cần có người làm bạn, thì vĩnh viễn sẽ không cô đơn.
Đi vào tòa nhà của khu nội trú, đoàn người vào thang máy, chuẩn bị lên tầng 18.
Nhưng sau khi ấn nút tầng 18 thì lại không có bất kỳ phản ứng nào cả.
“Chuyện gì thế này?” Lương Kim Minh lẩm bẩm một câu.
“Không phải là hỏng rồi đó chứ?” Tần Hán ấn đi ấn lại vài lần rồi nói.
“Thử những tầng khác xem thế nào, có thể là thang máy xảy ra vấn đề.” Lâm Dật nói.
“Tầng 17 dùng được.”
“Vậy thì lên tới tầng 17, sau đó đi bộ lên.”
Tuy giá trị con người của bọn họ đều không ít, nhưng cũng không phải là loại người không muốn động tay động chân, một tầng mà thôi, đi bộ là được.
Thang máy lên đến tầng 17, đoàn người đi sang phía thang bộ, ngoài ý muốn nhìn thấy cửa thang bộ vậy mà lại bị khóa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thang máy không dùng được, thang bộ còn bị khóa, chẳng lẽ tầng 18 là cấm địa?”
Hà Viện Viện khẽ run rẩy, “Tôi trước đó có đọc qua một tiểu thuyết kinh dị, chính là nói về chuyện này, tầng 18 của mỗi một bệnh viện hình như đều cất giấu bí mật không muốn người khác biết.”
“Đừng nói lung tung nữa.” Lâm Dật nói: “Tìm người hỏi một chút xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Các người là ai, ở đây làm gì vậy.” Một y tá trung niên nói.
------
Dịch: MBMH Translate