Lâm Dật quay đầu, nhìn thấy người nói chuyện mặc đồng phục y tá, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cử chỉ và thần thái, đều có chút vênh váo hung hăng.
Trong bệnh viện, người dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, bình thường đều là y tá trưởng.
“Chúng tôi muốn lên tầng 18 thăm bệnh nhân, tại sao đường đi đều bị chặn chết rồi?”
“Tầng 18 là phòng bệnh cao cấp, người bình thường đều không được phép tùy tiện vào.” Y tá trung niên nói: “Nếu như không có giấy chứng nhận của bệnh viện thì bất kỳ người nào cũng không được phép tiến vào.”
“Ngạch...”
Lâm Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn có quy định như vậy.
Bệnh viện Hoa Sơn có vẻ như cũng không nghiêm ngặt như thế.
“Chúng tôi gọi điện thoại cho người nhà, để cho bọn họ tới đón được chứ?” Kỷ Khuynh Nhan dò hỏi.
“Không thể!”
Nữ y tá thẳng thắn từ chối: “Trên tầng đều là lãnh đạo thành phố và người nhà của bọn họ, mấy người cho rằng là muốn vào là vào sao.”
“Không cho vào thì không cho vào, cô ăn phải thuốc súng à, sao cứ như mất cân bằng nội tiết tố vậy?” Lương Kim Minh nói.
“Cậu nói như vậy là có ý gì, đây là tôi...”
“Tiểu Lý!”
Tại lúc nữ y tá trung niên chuẩn bị nổi giận, bỗng có một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới, kéo cô về phía sau, cũng nhiệt tình bắt lấy tay của Lâm Dật.
“Lâm chủ nhiệm, thật là khéo, vậy mà có thể gặp được ngài ở đây.”
“Ngạch...”
Lâm Dật có chút mơ hồ, người này có chút lạ mặt, có vẻ như chưa từng thấy qua.
“Ông là?”
“Tôi là chủ nhiệm khoa chỉnh hình, Lưu Đào.”
“A a, xin chào ngài.”
“Lâm chủ nhiệm, các người tới đây là muốn thăm bệnh sao?”
Lâm Dật gật gật đầu, “Nhưng bị người của các người ngăn cản.”
“Việc nhỏ, tôi sẽ quét thang máy cho các người, trực tiếp đi lên là được.”
“Không trái với quy định sao?”
Lưu Đào cười hắc hắc, “Quy định không phải cũng do người đặt ra sao.”
“Vậy thì làm phiền rồi.”
“Chuyện nên làm mà, không cần khách sáo.”
Lưu Đào rất nhiệt tình giúp đỡ Lâm Dật quẹt thẻ, sau đưa họ vào thang máy.
Lúc này, y tá trung niên kia đi tới.
“Lưu chủ nhiệm? Ngài biết người đàn ông kia sao?”
“Tôi biết cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết tôi.”
“Hả? Có ý gì?”
“Thiếu chút nữa cô đã gây rắc rối rồi đó.” Lưu Đào dạy dỗ.
“Tôi chỉ là làm việc theo quy định thôi, có thể gây ra họa gì chứ?”
“Tôi nói cho cô biết, người vừa rồi là Lâm chủ nhiệm, lúc trước từng là là chủ nhiệm khoa tim mạch tại bệnh viện Hoa Sơn.”
“Chủ nhiệm thì chủ nhiệm thôi, ngài cũng là chủ nhiệm, cùng cấp với cậu ta, sao phải cúi đầu khom lưng chứ.” Nữ y tá không để bụng.
“Tôi nói cho cô, hôm nay coi như cô gặp may. Chuyện vừa rồi, nếu như gặp phải viện trưởng, thì ít nhất cô cũng bị trừ mất tiền thưởng một tháng.” Lưu Đào nói:
“Cô đừng nhìn cậu ấy chỉ là một chủ nhiệm, cho dù là viện trưởng thấy cậu ấy cũng phải khách khí gọi một tiếng Lâm chủ nhiệm.”
“Chuyện này, lợi hại như vậy sao?”
“Thật sự rất lợi hại.” Lưu Đào nói: “Trong hệ thống y tế tại Trung Hải thậm chí là cả nước, gần như tìm không được người trâu bò hơn cậu ấy đâu.”
“Thật hay giả vậy? Cậu ta mới có bao nhiêu tuổi a? Chẳng lẽ bối cảnh trong nhà rất sâu sao?”
“Bối cảnh chỉ là một mặt, kỹ thuật cũng rất vững, đệ nhất phẫu thuật tim Trung Hoa chính là dùng để nói về cậu ấy.”
Lần này nữ y tá trung niên đã hoàn toàn choáng váng.
Cũng quá lợi hại đi?!
...
“Ông chủ không tệ lắm.”
Đi ra từ trong thang máy, Hà Viện Viện trêu ghẹo: “Đến nơi này rồi, còn có người chủ động bắt chuyện với anh.”
“Có thể là biết một số chuyện về tôi, nên mới nhận ra tôi.”
Kỷ Khuynh Nhan kéo tay Lâm Dật, đột nhiên cảm thấy tự hào.
So với những tầng lầu khác, môi trường tầng 18 rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Cơ hồ có thể dựng lại các cảnh phim truyền hình ở đây.
Dựa theo tin tức tra được trước đó, đoàn người đến phòng 1801.
Đương đương đương ——
“Mời vào.”
Bên trong truyền đến giọng của một người phụ nữ, Lâm Dật đẩy cửa vào.
Đoàn người đi vào phòng bệnh, diện tích rất lớn, ít nhất hơn 70m2, nhiều loại máy móc, đầy đủ mọi thứ.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ bà nội của Cao Tông Nguyên thì còn có ba người.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy màu xám, ngồi dưới chân giường, gương mặt có chút tiều tụy, nhìn thấy Lâm Dật và bọn người Tần Hán đi vào liền thuận thế đứng lên.
Người phụ nữ trung niên tên là Phạm Tinh, là mẹ của Cao Tông Nguyên.
Trước đó đã từng gặp qua Tần Hán và Lương Kim Minh, cho nên có biết.
Một nam một nữ còn lại nhìn có vẻ còn rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Bọn họ cũng đều đứng lên.
Tên của người đàn ông là Cao Tông Cảnh, là em họ của Cao Tông Nguyên, người phụ nữ bên cạnh tên Phó Nhạc, là bạn gái của cậu.
Nhìn thái độ của bọn họ đối với Tần Hán và Lương Kim Minh thì có vẻ như cũng có quen biết.
“Sao đến đây lại không thông báo trước một tiếng chứ, nhanh ngồi, nhanh ngồi đi.” Phạm Tinh nói: “Gần đây chuyện làm ăn trong nhà không bận sao?”
“Trong nhà đều rất tốt ạ.” Tần Hán cười chào hỏi, sau đó nhường ra nửa người, nói:
“Dì Phạm, con giới thiệu cho người một chút, cậu ấy là Lâm Dật, Tông Nguyên hẳn là đã từng nói qua với dì, đây là bạn gái của cậu ấy, tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương - Kỷ Khuynh Nhan, đây là bạn gái của Tông Nguyên, Hà Viện Viện.”
Tên của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, Phạm Tinh cũng thường xuyên nghe qua.
Cũng biết cách làm người của bọn họ.
Nhưng Hà Viện Viện đến, quả thật khiến cho Phạm Tinh cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Bởi vì có câu không ai hiểu con bằng mẹ, chuyện của con trai mình, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng có biết.
Từ lâu bà đã biết, con của mình, thích một cô gái tên là Hà Viện Viện.
Không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại tới đây.
Nhưng khi nhìn thấy Hà Viện Viện, Cao Tông Cảnh lại lộ ra vẻ lãnh đạm, dò xét cẩn thận mấy lần.
“Tới tới tới, ngồi xuống đi.” Phạm Tinh rất nhiệt tình, lời nói cử chỉ cũng rất thực sự.
Không có cảm giác cao cao tại thượng của phu nhân nhà giàu chút nào.
Trước đó Cao Tông Nguyên cũng đã nói qua, bọn họ xuất thân từ nhà nghèo, mặc dù bây giờ giàu có một phương, nhưng khí chất và cách ăn nói đều rất gần gũi, giống như là dân chúng bình thường vậy.
“Chào anh Tần, anh Lương, anh Lâm, hai chị dâu.” Cao Tông Cảnh chào hỏi.
“Gần đây bận chuyện gì sao, đã lâu rồi không nhìn thấy cậu.” Tần Hán lên tiếng.
“Gần đây công ty có chút bận, hơn nữa còn có bạn gái, nghĩ lại thì…” Cao Tông Cảnh xấu hổ nói.
“Nói cũng đúng.” Tần Hán tiếp lấy câu chuyện xấu hổ này, “Rất tốt... Chờ lúc cậu kết hôn, anh đây sẽ cho cậu một hồng bao lớn.”
“Cám ơn anh Tần.”
“Khụ khụ khụ...”
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, bà nội của Cao Tông Nguyên ho khan vài tiếng.
“Mẹ, người đã tỉnh.”
Phạm Tinh đi qua, chỉnh lại giường bệnh, như vậy có thể khiến bà ngồi thoải mái hơn một chút.
Bà lão được đỡ lên, đôi mắt già nua lộ ra vẻ mờ mịt, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Khuynh Nhan.
“Bà, cháu dâu của bà tới rồi... Nhanh, nhanh để bà xem một chút...”
“Bà ơi, người hiểu lầm rồi, đây là vợ con.” Lâm Dật đứng dậy, kéo Hà Viện Viện qua, “Cháu dâu của người ở đây, hàng chính phẩm vừa mới đóng gói xong, bảo hành cả nước, lần đầu sử dụng, vui lòng nạp điện 24 giờ.”
------
Dịch: MBMH Translate