Lời nói của Lâm Dật khiến cho Phạm Tinh bật cười.
Quả nhiên, tên nhóc tên Lâm Dật này đúng thật là không giống với những người khác.
Ánh mắt của bà lão rơi xuống trên người Hà Viện Viện, ý cười đầy mặt, kích động đưa tay ra.
“Cháu gái, đến gần bà nội nào, để cho bà nhìn kỹ một chút.”
Hà Viện Viện vốn cho là tốt xấu gì mình cũng từng được khen thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, ứng phó với trường hợp như vậy hẳn là phải nhẹ nhàng như không mới đúng.
Nhưng lúc này cô lại có chút khẩn trương.
Ở phương diện này, mình không bằng ông chủ, so với anh Kỳ cũng có chênh lệch nhất định.
“Bà nội.”
Hà Viện Viện ngồi bên cạnh bà lão, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng kỹ năng diễn xuất còn không bằng mấy học viên Cát kịch Đông Bắc.
“Cháu gái tên gì vậy?”
“Hà Viện Viện.”
“Tên hay, đại biểu cho đoàn tụ, nghe tên thôi đã thấy thích rồi.” Bà lão nắm lấy tay Hà Viện Viện, cầm thật chặt, “Con và cháu trai bà quen biết bao lâu rồi, nó không có bắt nạt con chứ?”
Năng lực tại hiện trường của Hà Viện Viện rõ ràng phát huy không bằng Kỳ Hiển Chiêu.
Gặp phải vấn đề nhỏ như vậy mà đã làm khó cô rồi, cô nhìn về phía Lâm Dật theo bản năng.
Lâm Dật phản ứng rất nhanh, giơ hai ngón tay lên.
Hà Viện Viện như bừng tỉnh đại ngộ.
“Chúng cháu quen biết hơn hai mươi năm rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan:???
Lâm Dật:???
Quen biết mẹ nó hơn hai mươi năm cái búa a.
“Quen biết nhau từ sớm như vậy sao? Tại sao người nhà chúng ta lại không biết vậy.”
“Ngạch...” Hà Viện Viện lại quay cuồng, ánh mắt hướng về phía Lâm Dật cầu cứu.
Lâm Dật nghiêng đầu, không thèm quan tâm Hà Viện Viện nữa.
Ngược lại, Kỷ Khuynh Nhan dùng khẩu hình và vài động tác tay chỉ điểm cho cô, một lúc sau cô mới ngầm hiểu ra:
“Chúng con là bạn học cùng lớp hồi tiểu học, nhưng giữa chừng con lại chuyển trường, gần đây mới gặp lại nhau tại Trung Hải.”
“Xa nhau nhiều năm như vậy mà vẫn còn gặp lại nhau, đây chính là duyên phận a.” Bà lão vui vẻ nói, “Sau này tên nhóc khốn nạn kia, nếu như dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà sẽ ra mặt làm chủ cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn bà nội.”
Phạm Tinh ngồi bên khẽ nhíu mày, bà hiểu rõ cô gái này tới đây là để giúp cho bà cụ vui vẻ.
Nhưng chuyện này cũng không đáng kể, mấy người bạn của con trai mình cũng chỉ là có lòng tốt, nhưng thái độ của bà có phải là quá kích động rồi hay không?
Bạn gái của Tông Cảnh tới cũng không có đãi ngộ như vậy.
Phạm Tinh không khỏi lắc đầu, bà đã lớn tuổi rồi, những ân tình trên đời này đều đã không muốn để ý nữa.
Bà lão nắm tay Hà Viện Viện, trò chuyện hơn một giờ, sau đó nếu như không phải Phạm Tinh lên tiếng, có khả năng còn muốn trò chuyện nữa.
“Mấy người các con khoan hãy đi, dì gọi điện cho Tông Nguyên, cùng đi ăn một bữa cơm đi.” Phạm Tinh nói.
“Cũng không phải là người ngoài, dì Phạm cũng không cần khách sáo.” Tần Hán đứng dậy nói: “Bên phía công ty của chúng con còn có việc, nên phải về trước, chờ lúc nào rảnh thì chúng con lại tới.”
“Như này không hay lắm thì phải, các con ngay cả bữa cơm cũng chưa ăn.”
“Không có việc gì, lúc nào đó để cho lão Cao mời chúng con là được.” Tần Hán vừa cười vừa nói: “Người vào trong phòng bồi bà nội đi, không cần tiễn đâu.”
“Đều là người quen cả, dì cũng không khách sáo với các con nữa.”
Phạm Tinh đi ra ngoài, đưa bọn người Lâm Dật đến cửa thang máy, sau đó mới trở lại phòng bệnh.
“Em cảm thấy người nhà của Tông Nguyên cũng rất được, nói chuyện cũng rất gần gũi.”
Kỷ Khuynh Nhan nói như vậy, như là đang nhắc nhở Hà Viện Viện.
Nếu như không có suy nghĩ và nguyên nhân đặc thù gì thì Cao Tông Nguyên đúng là một lựa chọn thích hợp.
Lâm Dật đẩy Hà Viện Viện một chút, “Cô đừng như con chim cút nữa, có suy nghĩ gì thì cứ nói ra. Nếu như cô không có ý gì đối với lão Cao, tôi sẽ nói rõ với cậu ấy, tránh cho việc cậu ấy ngày nào cũng như ngày nào, chỉ biết nói chuyện phiếm với cô.”
“Tôi cũng không phải là không có ý gì, chủ yếu là tôi đã độc thân nhiều năm như vậy, cũng đã quên mất cảm giác có người yêu là như thế nào rồi.” Hà Viện Viện nói:
“Tôi cũng không biết hôn môi, không biết nên bĩu môi hay là dùng lưỡi trước, ngay cả quá trình cũng quên rồi.”
“Không sao cả, chỉ cần cô có thể nhớ kỹ, quy trình này xảy ra trước khi cởi quần là được rồi.”
“Quá trình này thì tôi biết, nhưng trước hết phải để tôi thích ứng một chút đã, đây cũng không phải là chuyện có thể vội vàng.”
Tần Hán và Lương Kim Minh liếc nhau một cái, cảm thấy chuyện này vẫn còn có hi vọng.
Nếu như hai người bọn họ thật sự có thể thành đôi, cũng là một chuyện tốt.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Cao Tông Nguyên gọi tới.
“Anh Lâm, các người rời khỏi bệnh viện rồi sao?”
“Vừa đi ra từ bệnh viện.”
“Vậy các người chờ tôi một chút, hiện tại tôi sẽ đi qua tìm các người, cùng ăn một bữa cơm.”
Lâm Dật vừa muốn từ chối, vừa hay nhìn qua con chim cút Hà Viện Viện.
“Tôi biết một nhà hàng đồ Nhật, hương vị thật không tệ, tên là Nhất Phong Đường, ăn ở đó đi.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật lên tiếng, “Đi thôi, Nhất Phong Đường, lão Cao mời khách.”
“Tôi không đi được, hôm nay công ty có món thịt kho tàu, tôi phải trở về ăn.” Hà Viện Viện nói.
“Hương vị đồ ăn của Nhất Phong Đường ngon hơn nhiều so với thịt kho tàu của công ty.” Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo Hà Viện Viện, nói: “Cùng nhau đi đi.”
“Công ty còn có rất nhiều chuyện phải làm, ăn xong bữa cơm này, vậy thì khi nào mới có thể xong việc chứ.”
“Không phải chỉ là một lát thôi sao, em không ở công ty thì nó cũng có thể vận hành bình thường mà, đi cùng chúng ta thôi.”
“Thế nhưng...”
“Cút, nhanh cút về làm việc đi.” Lâm Dật mắng: “Đúng là bùn nhão không dính lên tường được.”
“Tôi sao lại là bùn nhão không dính lên tường được.”
Lâm Dật nổi giận, không thèm quan tâm tới Hà Viện Viện nữa, trực tiếp lên xe của mình.
“Đi nhanh đi, em xem, anh ấy tức giận rồi kìa.” Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói.
“Em cũng không có chọc giận anh ấy, dựa vào cái gì mà nói em là bùn nhão không dính lên tường được.” Hà Viện Viện có chút không vui.
“Em biết anh ấy cũng được một khoảng thời gian rồi, em đã thấy anh ấy mắng qua người nào chưa? Không phải cũng là vì muốn tốt cho em sao, nếu không anh ấy nổi giận như vậy làm gì.”
Hà Viện Viện bĩu môi, cô đương nhiên hiểu Lâm Dật là vì tốt cho mình, nhưng đúng là cô chưa chuẩn bị xong mà.
Hà Viện Viện chính là kẻ có tính cách gia đình bạo ngược điển hình, trước mặt Lâm Dật kêu trời kêu đất, nhưng vừa gặp phải loại chuyện này thì liền như con bê.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa.” Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo Hà Viện Viện nói:
“Vừa lúc mượn cơ hội này, hai người các người gặp mặt, nếu quả thật cảm thấy không thích hợp thì kịp thời nói rõ ràng, cũng không ai ép hai người phải ở cùng một chỗ cả.”
“Vậy thì đi thôi.”
Hà Viện Viện bị Kỷ Khuynh Nhan mang tới xe, sau đó đoàn người lái xe đến Nhất Phong Đường.
Nhìn thấy Hà Viện Viện tới, Cao Tông Nguyên cao hứng bừng bừng, lập tức khẩn trương, tay chân luống cuống nói:
“Viện Viện, em cũng tới sao.”
“Ừm.” Hà Viện Viện gật gật đầu, đứng bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan, mặt đỏ rần.
Năng lượng hùng hổ ở trước mặt Lâm Dật kia sớm đã không còn lại gì.
“Hai người các người có thể bình thường một chút được không, đừng giống như mấy thanh niên tri thức những năm 60-70 vậy, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, thoải mái chút đi.” Tần Hán mắng.
------
Dịch: MBMH Translate