Lâm Dật giơ ngón tay cái lên.
"Trương Hiểu Du, cô đúng là một người phụ nữ kỳ quái."
"Khà khà khà ..." Trương Hiểu Du cười cười, "Anh Lâm, buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta xem như là thành công mỹ mãn, tối nay có phải nên đi ăn mừng hay không? "
"Đương nhiên phải ăn mừng rồi, thu thập một chút, lát nữa chờ tôi cùng đi."
"Được."
Lúc này, Lý Lâm đi tới, cũng cười nói:
"Lâm tổng, vừa nãy chúng tôi đã tính toán sơ bộ một chút, doanh thu khoảng trừng 280 triệu, gần như còn có thể có vài trăm ngàn lợi nhuận."
Con số vài trăm ngàn này, mới nhìn thấy tưởng rất nhiều, nhưng nếu so với 280 triệu thì chúng ngay cả mưa bụi cũng không bằng.
Lâm Dật mới vừa muốn nói chuyện, bất ngờ nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở ở trong đầu vang lên.
Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 100.000 điểm thông thạo.
Tiến độ hoàn thành chuyên môn: 80%, khen thưởng 5 tỷ.
Nhiệm vụ lần này, Lâm Dật thật bất ngờ, nhưng nó cũng nằm trong dự liệu.
Hệ thống trước sau đều là cái đức hạnh này, có phần quen thuộc, anh cũng có thể thăm dò một chút.
Nhưng khen thưởng 5 tỷ tiền mặt, là cực tốt rồi.
Bởi vì hiện tại tập đoàn Lăng Vân kỳ thực cũng chưa có ngành nào kinh doanh sinh lời được. Nhưng cũng có rất nhiều ngành đốt tiền, 5 tỷ này cũng coi như tới đúng lúc.
Nhiệm vụ hệ thống, giành vị trí đầu tiên trong sinh tồn hoang dã, khen thưởng 200.000 điểm thông thạo.
Nhìn thấy hệ thống phát ra nhiệm vụ mới, Lâm Dật có chút hưng phấn.
Bởi vì đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của nghề hoạt náo viên này rồi.
Mà trong nội dung nhiệm vụ, Lâm Dật cũng có manh mối.
Phải là chương trình sống còn mà Nhan Từ từng nói qua.
Cũng còn tốt là ban đầu đã đáp ứng với cô ấy.
"Lâm tổng?"
Lý Lâm thử thăm dò gọi một câu.
"A, tôi nghe đây." Lâm Dật nói:
"Chuyện tiếp theo cô xử lý đi. Sau khi tính toán chi phí xong, cô có thể chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của Hiểu Du là được rồi."
"Anh Lâm anh đừng làm như vậy, anh càng hào phóng với em, em lại càng cảm thấy giống như mình bị bao nuôi vậy."
"Mau tỉnh lại, em đừng có nằm mơ."
Trương Hiểu Du cười hắc hắc, "Vậy em cũng không thể lấy, trong khoảng thời gian này ở cạnh anh, em cũng đã thu về cho mình hơn một triệu người ái mộ rồi. Hơn nữa anh còn đưa cho em một chiếc xe, em thấy ngại khi lại nhận tiền của anh nữa."
"Cầm đi, cũng không bao nhiêu tiền, khoảng thời gian này trên căn bản đều là em bận rộn làm việc, coi như là tiền lương."
Nói xong, Lâm Dật cũng không quay đầu lại, hướng về phía Kỷ Khuynh Nhan đi tới.
"Ngồi mệt mỏi, tìm một chỗ ăn tối, chúc mừng một cái."
"Rốt cuộc cũng xong việc, anh cảm giác hông của mình đều muốn đứt đoạn mất."
Hà Viện Viện phỉ nhổ nói: "Sớm biết là như thế này, đã sớm một chút đem khẩu trang của anh kéo xuống."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Điền Nghiên đỡ eo, cười nói.
"Tôi cảm thấy cũng còn tốt, các cô bình thường chính là thiếu rèn luyện." Kỷ Khuynh Nhan nói :
"Tôi thì không có việc gì."
Trương Hiểu Du theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Dật, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm một câu, "Anh Lâm về sau thật có phúc."
Leng keng leng keng ——
Điện thoại của Lâm Dật vào lúc này vang lên, là Tần Hán gọi điện thoại tới.
"Cậu phát sóng trực tiếp xong rồi à?"
"Làm sao anh biết?"
"Tôi cùng lão Lương mua hơn 1 triệu quả đào đóng hộp trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu, cậu nói xem huynh đệ tôi đủ suy nghĩ cho cậu chưa."
"Ha ha ..."
Lâm Dật cười ha hả, "Phát sóng trực tiếp xong rồi, chuẩn bị tìm một chỗ ăn một bữa cơm, hai người các anh đang ở chỗ nào?"
"Đang ở Đại Đô Hội, vị trí đều định được rồi, chỉ còn chờ cậu đến uống rượu mừng thôi."
"Đi Đại Đô Hội được không?"
Lâm Dật chủ yếu muốn hỏi ý kiến của Kỷ Khuynh Nhan.
Cũng không phải bởi vì thân phận đặc thù của cô ấy, mà là cô ấy thật sự không quá quen thuộc mấy chỗ như vậy.
"Em không thành vấn đề, đi nơi nào nghe các anh là được."
Trải qua thời gian dài, Kỷ Khuynh Nhan đối với hộp đêm đã có sức đề kháng rồi.
Nhưng bây giờ, có Lâm Dật ở bên cạnh, lại tăng thêm có rất nhiều người ngoài, mình cũng không thể quá tùy hứng, còn phải lấy đại cục làm trọng.
Hai người nhìn nhau cười cười, Lâm Dật hiểu được Kỷ Khuynh Nhan thỏa hiệp.
"Đi thôi, đến Đại Đô Hội."
Nửa giờ sau, đoàn người lái xe đến Đại Đô Hội, Tần Hán và Lương Kim Minh đã đã đặt xong một phòng khách, trên bàn trà xếp đầy một khay rượu.
Còn có mười mấy cô gái mặc váy ngắn.
Nhìn thấy cửa phòng mở ra, các cô vừa muốn đi tới.
Nhưng nhìn thấy người đi đầu là Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện còn có Điền Nghiên, tất cả đều dừng bước chân lại.
Trước đó nghe Tần thiếu gia nói, Lâm thiếu đi đến chỗ nào đều tự mang cô gái của mình đi, hơn nữa chất lượng còn rất cao.
Hôm nay vừa thấy thật đúng là như vậy.
Thực sự là con nhà giàu bên trong một cỗ phong lưu.
Nhìn thấy người đi theo vào, còn có Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện.
Tần Hán lập tức phất tay một cái, sau đó ném ra một cọc tiền có giá trị lớn.
"Chỗ này không có chuyện của các cô nữa, đi về trước đi."
"Cảm ơn Tần thiếu gia."
Mười mấy người cầm tiền, vui vẻ ra mặt hướng về Tần Hán cười một cái.
"Cảm ơn Tần thiếu gia, chúng tôi đi trước."
Kỷ Khuynh Nhan theo bản năng liếc nhìn Lâm Dật.
"Các anh bình thường tới đây đều chơi như vậy?"
"Sao em lại nói như vậy, anh không phải ngày nào cũng về nhà sao? Lúc nào đã tới loại địa phương này."
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan chuyển động, tựa hồ, còn giống như thực sự là đạo lý như thế.
Kỷ Khuynh Nhan cũng không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, mọi người cuồng hoan cũng thuận theo bắt đầu.
Hơn hai giờ sáng, bữa tiệc còn chưa có ý kết thúc, đặc biệt, Kỷ Khuynh Nhan không cảm thấy mệt, dứt khoát Lâm Dật cũng là không có gấp.
"Anh có muốn đi nhà vệ sinh không?" Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo tay áo Lâm Dật, nhỏ giọng nói.
"Đi, anh đi cùng với em."
"Làm sao anh biết em muốn đi."
"Cái này còn cần phải đoán sao, em cho rằng anh ngu như Hà Viện Viện sao?"
"Ha ha, vậy chúng ta cùng nhau đi, bên ngoài có rất nhiều người, anh đi cùng với em, trong lòng em mới thấy an tâm."
"Đi thôi."
Lâm Dật đứng dậy, cùng Kỷ Khuynh Nhan đi ra ngoài.
Nhạc trong quán vẫn huyên náo như trước, nam nữ vẫn còn tận tình phát tiết trên sàn nhảy.
Kỷ Khuynh Nhan thực sự không hiểu nổi, những người này ngày mai không cần đi làm sao?
Ong ong ong ——
Điện thoại di động Lâm Dật vang lên, lấy ra vừa nhìn, là Lý Sở Hàm gửi tin nhắn WeChat.
Theo bản năng, Lâm Dật đem điện thoại di động thả trở lại sau 0,01 giây.
"Lý Lâm đây là muốn làm gì? Hơn nửa đêm còn gửi tin nhắn WeChat cho anh."
Nguyên bản, chuyện giữa mình và Lý Sở Hàm, trong lòng Kỷ Khuynh Nhan không hẳn hoàn toàn thả xuống.
Này nếu để cho cô ấy biết được vào lúc này Lý Sở Hàm gửi tin nhắn cho mình, đoán chừng liền muốn nổ tại chỗ.
"Hay là có chuyện liên quan đến phát sóng trực tiếp."
"Chính là chuyện tiền, nói cho anh biết tất cả đã được sắp xếp xong rồi, xem như là đang báo cáo."
"Cô ấy hẳn là cảm thấy, anh thời điểm này còn chưa nghỉ ngơi, cho nên mới gửi tới." Kỷ Khuynh Nhan cười nói: "Anh đợi em một chút, em rất nhanh sẽ đi ra."
"Ừm, đi đi."
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đi vào phòng vệ sinh, Lâm Dật vội vã bắt đầu mở máy.
Tin nhắn của Lý Sở Hàm đối với Lâm Dật mà nói, tầm quan trọng chỉ như Kỷ Khuynh Nhan.
Bởi vì bình thường cô ấy chưa bao giờ tùy tiện gửi tin nhắn cho mình.
Mà nội dung tin nhắn Wechat, cũng làm cho Lâm Dật giật mình trong lòng.
"Cậu có thể tới nhà của tôi một chuyến không."
------
Dịch: MBMH Translate