Nếu tin nhắn này là do Vương Oánh gửi đến, thì Lâm Dật cảm thấy cô ấy có thể đang đắm chìm với tình yêu phơi phới trong tim.
Nhưng tin nhắn này, lại do Lý Sở Hàm gửi qua, nên tuyệt đối không thể là tình huống như thế được.
“Đợi tôi.”
Lâm Dật đáp lại một câu, ngẩng đầu, nhìn về phía phòng vệ sinh.
Nhận thấy Kỷ Khuynh Nhan vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đi ra, sau đó trong đầu anh lược qua tất cả những người quen một lượt, rồi lập tức gọi điện qua cho Trầm Thiên Trác.
“Anh Trầm, ngủ chưa vậy.”
“Hôm nay hơi bận, anh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, không muốn làm ồn đến chị dâu cậu, chuẩn bị đi đến khách sạn Bán Đảo, khoản này nên được bồi thường chứ nhỉ.” Trầm Thiên Trác trêu chọc.
“Trả trả trả, tiền gì cũng thanh toán hết.” Lâm Dật nói tiếp:
“Anh Trầm à, giúp em một việc, mười phút sau gọi cho em một cuộc điện thoại, nói rằng dự án gặp phải sự cố khó khăn, muốn em qua đó một chuyến.”
“Ơ....”
Cái cớ của Lâm Dật khiến Trầm Thiên Trác ngơ ra một lúc, sau đó lại bật cười.
“Mấy thanh niên các cậu, lát nữa đợi điện thoại của anh đi.”
“Vừa nghe được lời này của anh Trầm đây, đã biết là người có nghĩa khí.”
“Lúc trước khi còn ở trong Microsoft, có một cậu con trai người Thụy Điển, cũng đã nhờ anh giúp chuyện như thế này, vậy cho nên anh biết phải làm thế nào rồi.”
“Đúng là cùng một thế giới, cùng một con đường.”
Vừa nói xong, Lâm Dật nghe thấy tiếng giày cao gót, vội vàng nói:
“Được rồi anh Trầm, tạm thời không nói với anh nữa, mười phút sau gọi điện thoại cho em, đợi lát nữa em tìm người đưa anh tới phòng tổng thống.”
“Vậy thì anh không khách sáo với cậu nữa nhé.”
Lâm Dật cúp máy, đặt lại điện thoại vào trong túi, sau đó thản nhiên như không có gì mà đợi Kỷ Khuynh Nhan ra ngoài.
Đồng thời cũng thầm vui mừng, may mà hệ thống tặng nhiều phần thưởng khủng như vậy.
Nếu không trong hoàn cảnh ồn ào thế này, thật sự không có cách nào nghe thấy được âm thanh của giày cao gót.
“Đợi đến sốt ruột rồi sao.”
“Không sốt ruột, mới có mấy phút, đợi em đến trời hoang đất tàn, biển cạn đá mòn cũng chẳng vấn đề gì.”
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Kỷ Khuynh Nhan cong lên tựa như trăng lưỡi liềm “Chỉ biết nói lời ngon ngọt.”
Hai người quay trở lại phòng đơn, tự nhiên chia thành 2 phe.
Đám Lâm Dật, ngồi cùng nhau khoe khoang khoác lác, chủ đề chính là vấn đề làm thẻ hội viên.
Thứ nhất có thể kết hợp các chương trình khuyến mãi cùng điện thoại di động, thứ hai có thể khiến nó lớn mạnh hơn, trở thành tấm danh thiếp của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Còn bên phía Kỷ Khuynh Nhan, cùng nhau ngồi bàn về thời trang và mỹ phẩm.
Nhưng Trương Hiểu Du có vẻ lạc lõng, những thứ mà mấy cô ấy nói, căn bản đều là bắt đầu từ trăm nghìn, bản thân mình đến việc nói xen vào cũng chẳng có cơ hội.
Thật là nhỏ bé!
Reng reng reng~
Nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, trong lòng Lâm Dật thầm khen Trầm đại ca quả thực quá tuyệt vời.
Nhưng khi lấy ra xem lại phát hiện là số điện thoại bàn.
“Ủa?”
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, “Anh Trầm chẳng phải tan làm rồi sao, sao lại còn lấy điện thoại bàn của sở nghiên cứu để gọi điện?”
“Trầm…”
“Xin chào ngài Lâm, ở đây chúng tôi có 1 khoản….”
“Có mày tê liệt ấy, mẹ nó!”
Lâm Dật tức giật mắng một câu, nửa đêm nửa hôm còn gọi tới lừa đảo, mẹ nó, mày cũng thật sự yêu nghề đó.
“Sao vậy, chỉ là một cuộc gọi lừa đảo, sao lại giận đến thế chứ.”
“Làm lỡ việc bố mày uống rượu.”
Reng reng reng~
Điện thoại lại vang lên lần nữa, Lâm Dật nhìn thấy mới yên tâm.
Lần này là anh Trầm gọi đến.
“Anh Trầm?”
Lâm Dật rất thông minh, khi anh bắt điện thoại, liền nói ra danh tính của Trầm Thiên Trác.
Mà anh ta làm như thế, cũng không phải không có mục đích, chính là để Kỷ Khuynh Nhan nghe thấy.
Giống như Lâm Dật đã nghĩ, nghe thấy người gọi đến là Trầm Thiên Trác, Kỷ Khuynh Nhan lập tức ngừng lại cuộc tán gẫu.
Dồn sức chú ý lên người của Lâm Dật.
Bởi cô biết rằng tầm quan trọng của Kì Hiển Chiêu trong sự nghiệp của Lâm Dật chỉ xếp ở vị trí thứ 2.
Mà người quan trọng nhất, lại là Trầm Thiên Trác nghiên cứu máy in thạch bản, đồng thời đó cũng là người mà anh ấy kính trọng nhất.
“Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ? Tôi đang cùng các anh em uống rượu đây.”
“Chẳng phải hạng mục đã giao cho các người rồi sao, làm sao mà có việc lại còn tìm đến tôi? Không có tôi thì hạng mục không thể tiến hành sao?”
“Mấy người làm ăn thế nào vậy, tôi tốn nhiều tiền như vậy, để các người nghiên cứu phát triển hạng mục, gặp vấn đề vẫn phải để tôi giải quyết sao?”
“Làm được thì làm, không làm được thì biến….”
“Lâm Dật anh điên rồi có phải không hả?”
Kỷ Khuynh Nhan tức lên, giật lấy điện thoại của Lâm Dật, gấp gáp nói:
“Anh Trầm, Lâm Dật anh ấy quá chén rồi, những lời vừa rồi, anh đừng để trong lòng, bây giờ tôi sẽ bắt anh ấy đến tìm anh.”
“Được được được, tôi cúp máy trước đã nhé.”
Cúp máy của Trầm Thiên Trác, Kỷ Khuynh Nhan thở phào một hơi, không hề khách sáo mà nhéo một cái vào eo của Lâm Dật.
“Anh muốn chết à, sao lại nói chuyện kiểu đó với anh Trầm.”
“Đã mấy giờ rồi, còn muốn bắt anh đến sở nghiên cứu, anh là sếp đấy, “
“Anh là sếp thì cho rằng bản thân cao hơn người khác một bậc sao.” Kỷ Khuynh Nhan thật sự có chút tức giận, rất nghiêm túc nói.
“Hạng mục về máy in thạch bản, đều trông chờ vào anh Trầm, hơn nữa tuổi của anh ấy lớn hơn chúng ta nhiều như vậy, là trưởng bối đó, sao anh có thể nói chuyện như thế.”
“Được được được, anh đi là được chứ gì.” Lâm Dật rất không kiên nhẫn mà đáp lại.
“Vậy hôm nay cứ thế đi, cũng không còn sớm nữa, ai về nhà nấy.”
“Thật ngại quá, làm lỡ cuộc vui của mọi người rồi.” Kỷ Khuynh Nhan áy náy nói.
“Chị dâu à, chị nói vậy giống như xem tụi em là người ngoài vậy.” Lương Kim Minh nói tiếp:
“Tụi em đây chỉ là cái rắm thôi, công việc quan trọng, sau này chúng ta lại ra ngoài tụ họp là được rồi.”
“Vậy thì thu dọn rồi về trước đi, hôm khác chúng ta lại tới Cửu Châu Các tụ họp.”
“Chuyện này tôi ghim rồi nhé.”
“Ừ ừ.”
Tần Hán đứng một bên chua ngoa nói.
Một cô gái vừa xinh đẹp, lại vừa hiểu chuyện như thế này, sao lại gặp phải Lâm Dật chứ?
Ông trời đúng là bất con mẹ nó công mà!
Một đoàn người đi ra khỏi Đại Đô Hội, Kỷ Khuynh Nhan kéo Lâm Dật.
“Đi thôi, hai chúng ta cùng đi.”
“Hả? Em đi làm gì?”
“Em lái xe, anh đã uống rượu rồi .” Kỷ Khuynh Nhan tiếp tục nói: “Còn phải xin lỗi anh Trầm, Những lời anh nói lúc nãy, quá thiếu lịch sự rồi.”
“Không cần, anh tự đi là được rồi, đã mấy giờ rồi chứ, em mau về nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt của Lâm Dật vô cùng nghiêm túc, còn lộ ra chút tức giận.
Không chỉ nắm bắt rõ vẻ mặt và chi tiết, mà ngay cả ánh mắt cũng đầy kịch tính.
Dựa vào màn diễn xuất này, cứ coi như là không thành Ảnh Đế được, nhưng thừa sức để lấy được tấm thẻ S.
“Anh đã uống rượu rồi, không thể lái xe được.”
“Tửu lượng của anh thế nào em còn không biết sao, không sao cả.” Lâm Dật nói tiếp: “Nếu em không về ngủ, thì anh sẽ không đi nữa.”
Kỷ Khuynh Nhan cắn môi dưới, vẻ mặt do dự.
Dựa vào các mối quan hệ của Lâm Dật, cô cũng không sợ việc bị phạt vì lái xe khi say rượu.
Chủ yếu là muốn đi theo để xin lỗi anh Trầm, như vậy mới thể hiện rõ sự thành tâm.
Tính cách của Lâm Dật, cô hiểu rất rõ, nếu như bản thân không đồng ý với anh ấy, với sự bướng bỉnh của anh ấy, sẽ thật sự không đi nữa.
“Anh chắc chắn có thể lái xe chứ?”
“Yên tâm, anh mới uống vài chai thôi, không bị ảnh hưởng đâu.”
“Vậy được rồi, em quay về trước đây, anh nhất định phải lái xe chậm một chút.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Thế này đi, chị cùng về với em, hai chúng ta làm bạn đồng hành.” Hà Viện Viện nói.
“Cũng được.”
“Vậy tôi đưa mọi người về.” Cao Tông Nguyên nói.
“Tiểu Ngư đừng lái xe, vừa khéo chúng tôi cũng định không về nữa, ba chúng ta đi đến khách sạn Bán Đảo đi, cũng đỡ phải đi qua đi lại.” Lương Kim Minh nói.
Trương Hiểu Du nhìn trộm hai người họ, hài hước nói:
“Anh Lương à, hơn nửa đêm rồi, hai người kéo tôi đi khách sạn, không phải có ý gì với tôi đó chứ?”
------
Dịch: MBMH Translate