Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 857 - Chương 855. Nhà Của Tôi Bị Đột Nhập

Chương 855. Nhà Của Tôi Bị Đột Nhập
Chương 855. Nhà Của Tôi Bị Đột Nhập

“Đầu cô cả ngày chỉ nghĩ những chuyện này thôi sao?”

Lương Kim Minh ho khan nói: "Nếu tôi thực sự có ý nghĩ này, tôi phải đi cùng phó tổng Điền mới đúng."

Điền Nghiên: …

Tôi chỉ mặc váy ngắn một chút thôi mà, đừng kéo tôi vào như vậy.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ai về nhà nấy đi.”

Lâm Dật thúc giục, anh có chút nôn nóng, muốn đi xem tình hình hiện tại của Lý Sở Hàm như thế nào.

“Đi thôi.”

Mọi người ai nấy đều lên xe của mình.

Lâm Dật và Điền Nghiên cùng nhau lái xe đi rời đi

Tần Hán, Lương Kim Minh và Trương Hiểu Du đi đến Khách Sạn Bán Đảo

Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện và Cao Tông Nguyên đi cùng một xe, chuẩn bị đến nhà của Hà Viện Viện.

Lên xe, Lâm Dật lập tức gọi điện thoại ngay cho quầy lễ tân của Khách Sạn Bán Đảo.

Dặn họ chuẩn bị một phòng tổng thống, sau đó mới gọi cho Trầm Thiên Trác.

Trò chuyện vài câu, may mà Trầm Thiên Trác hiểu vấn đề nên cũng không suy nghĩ nhiều. Sau đó anh liền yên tâm lái xe đến nhà của Lý Sở Hàm.

Lúc này, Trầm Thiên Trác ở trong xe cúp máy, tự lẩm bẩm một mình.

"Mặc dù hành động hành động giống nhau nhưng lần này nhiều chi tiết hơn hẳn!"

Hai mươi phút sau, Trầm Thiên Trác lái xe đến Khách Sạn Bán Đảo, chuẩn bị nhận phòng.

“Anh Trầm?”

Tại quầy lễ tân của khách sạn, ba người Tần Hán đang điền thông tin để nhận thẻ phòng thì nhìn thấy Trầm Thiên Trác đi tới.

Nhìn thấy Tần Hán và Lương Kim Minh, Trầm Thiên Trác khá sửng sốt sau đó mỉm cười gật đầu với họ

“Vừa đi chơi về à?”

Tần Hán và Trầm Thiên Trác cũng không quá thân thiết, chỉ là quan hệ xã giao đôi bên quen biết nhau.

“Anh Trầm, không phải anh gọi điện cho Lâm Dật, nói muốn đến phòng thí nghiệm nghiên cứu vớt hạng mục à? Sao còn đến đây vậy?”

Trầm Thiên Trác bật cười: “Đừng để ý chuyện nhỏ như vậy chứ, bây giờ không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

“Anh Trầm, đây là phòng của anh, chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt rồi ạ”

Nữ lễ tân đưa thẻ phòng cho Trầm Thiên Trác, anh nhận lấy rồi nói: “Không nói chuyện với các anh nữa, tôi lên nghỉ ngơi trước đây, mai còn có việc.”

“Anh Trầm đi thong thả.”

Nhìn Trầm Thiên Trác rời đi, Tần Hán nói: “Cái khí thế này, quả thực là một thiên tài.”

Cùng lúc đó, Lâm Dật đang lao vun vút trên đường quốc lộ, không hề biết đến cuộc gặp gỡ giữa Tần Hán và Trầm Thiên Trác.

Chỉ mất hai mươi phút, anh đã đến nhà của Lý Sở Hàm.

Lâm Dật vốn cho rằng Lý Sở Hàm ở trong nhà, dù sao hiện tại đã hơn ba giờ sáng.

Thế nhưng không ngờ khi chạy đến phía sau khu nhà cô, lại thấy cô đang ngồi gần bồn hoa trên đường, trên tay cầm một cốc nước còn bốc khói, bên cạnh là túi xách màu đen.

Ban đêm gió lạnh, thổi tung mái tóc dài của cô. Nhưng cô vẫn bất động ngồi đó, giống như đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.

Sau khi đỗ xe xong, Lâm Dật vội vàng xuống xe.

Cùng lúc đó, Lý Sở Hàm nhìn thấy Lâm Dật đi tới, trong mắt cô lộ ra tia sáng long lanh. Giống như nhìn thấy một điểm tựa vững chắc mà cô có thể dựa vào.

“Cô làm gì ở đây vậy? Muộn như này rồi còn không vào nhà?” Lâm Dật hỏi: “Có phải cha và em trai cô lại đến làm phiền không?”

“Không phải.” Lý Sở Hàm lắc đầu. “Hình như có người đột nhập vào nhà tôi.”

“Hả? Có người đột nhập?” Lâm Dật không phản ứng kịp “Kẻ trộm sao?”

“Không phải.” Lý Sở Hàm lắc đầu, “Đồ vật trong nhà vẫn nguyên vẹn không lộn xộn, nhưng tôi cảm giác chúng đã bị ai đó động vào”

“Có thể là do cô nhầm lẫn?”

Lý Sở Hàm lại lắc đầu, “Hôm qua mới phát hiện, tôi cũng nghĩ có thể do mình nhầm lẫn. Sau đó tôi làm ký hiệu đánh dấu trên cửa nhà và cửa mỗi phòng. Lúc nãy trở về tôi kiểm tra, đúng là có sự thay đổi. Mặc dù không nhiều nhưng tôi chắc chắn có người động vào, làm chúng thay đổi.”

“Chắc chắn không mất gì chứ.”

“Không có.” Lục Sở Hàm bình tĩnh nói.

Gió lạnh thổi qua, Lâm Dật bỗng cảm thấy không rét mà run.

Lý Sở Hàm là người cực kỳ lý trí, mà tâm tư cũng rất kín đáo.

Về điểm này, bất kể là Kỷ Khuynh Nhan hay Lương Nhược Hư đều kém một bậc.

Nếu cô đã nói chắc chắn, thì tám chín phần không sai.

Đột nhập vào nhà, nhưng lại không trộm tiền hay đồ vật quý giá, chuyện này khiến người ta có chút khó đoán.

Lâm Dật giúp cô vén những sợi tóc bị gió thổi bay ra sau tai.

“Ngoài trời lạnh như vậy, bị lạnh cóng rồi hả.”

“Không có.” Lý Sở Hàm đáp

Lâm Dật cười, rất nhiều chuyện Lý Sở Hàm không nói, anh đều đoán được.

Nếu không phải thực sự sợ hãi, có lẽ cô cũng không gọi điện nói với anh, càng không có khả năng ngồi ở ngoài đường đợi anh.

Nơi này là an toàn nhất bởi vì có rất nhiều đèn của các cửa hàng kinh doanh 24 giờ chiếu sáng.

“Đi thôi. Lên đó xem một chút.”

Đến trước cửa nhà Lý Sở Hàm nhưng Lâm Dật không lập tức bước vào trong. Anh dừng lại nhìn khóa cửa bên trên một chút. Trên đó quả nhiên có dấu vết lưu lại, nhưng nó giống như là vết chìa khóa để lại khi mở cửa. Không có dấu vết bị cạy phá.

Lâm Dật lại ghé vào nhìn mặt sau của khóa cửa bên trên, trên đó cũng có dấu vết giống hệt như dấu vết ở mặt trước.

Từ điểm này, Lâm Dật chắc chắn không có khả năng có người cạy cửa đột nhập vào trong.

Nếu thật sự có người tự tiện đi vào nhà Lý Sở Hàm cũng là do dùng chìa khóa mở cửa đi vào.

“Trừ cô ra, còn ai có chìa khóa nhà này không?”

“Kiều n có một cái.” Lý Sở Hàm nói: “Cô ấy cũng chỉ có một mình, thỉnh thoảng sẽ đến nhà tôi học tập, vậy nên tôi đưa cô ấy một cái.”

Sợ Lâm Dật còn hoài nghi, cô giải thích thêm: “Mấy ngày nay cô ấy đều ở nhà, không đến đây.”

Lâm Dật nhăn mày, không khỏi rùng mình một cái. Anh cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.

“Đi thôi, trước tiên vào nhà nhìn xem.”

“Ừm.”

Mở cửa ra, Lý Sở Hàm lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho Lâm Dật, rất vừa vặn, rõ ràng cô là chuẩn bị sẵn cho anh.

Lâm Dật nhìn xung quanh, mọi thứ bày biện không thay đổi gì nhiều.

“Cô cảm thấy trong nhà đồ vật nào bị động qua.” Lâm Dật hỏi: “Không phải là đồ nội y chứ.”

Trong suy nghĩ của Lâm Dật, đột nhập vào nhà người khác, không phải vì tiền thì là vì biến thái.

“Không phải.” Lý Sở Hàm nói: “Phòng làm việc của tôi là nơi bị động qua nhiều nhất. Cảm giác rất nhiều tài liệu đều bị động đến nhưng cũng không mất gì.”

“Đi, qua đó nhìn xem.”

Mặc dù Lâm Dật đã từng đến nhà Lý Sở Hàm nhưng đây là lần đầu vào phòng làm việc của cô.

Phòng làm việc của Lý Sở Hàm có vẻ hơi lộn xộn.

Đủ các loại văn kiện, tài liệu, sách y học bày khắp cả căn phòng, thậm chí trên đất còn có thêm hai chồng được xếp riêng.

Đúng là chủ nghĩa thực dụng điển hình.

Phòng làm việc của anh tuy cũng chỉnh tề, ngăn nắp, đầy đủ các loại sách nhưng chủ yếu để trang trí chứ không đọc.

Nhưng mẹ nó, kém xa nơi này!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 855.
Bình Luận (0)
Comment