Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 858 - Chương 856. Sự Kiện Kỳ Lạ

Chương 856. Sự Kiện Kỳ Lạ
Chương 856. Sự Kiện Kỳ Lạ

"Những thứ nào ở đây đã bị động vào?” Lâm Dật thản nhiên hỏi.

"Một số luận văn với báo cáo thí nghiệm của tôi."

"Ngoại trừ những thứ ấy?"

"Còn có máy vi tính của tôi." Lý Sở Hàm nói tiếp: "Vị trí của con chuột đã bị thay đổi."

"Để tôi mở ra nhìn chút xem sao."

Bật máy tính lên, hình nền máy tính trông rất sạch sẽ, điều ấy đúng thật phù hợp với tính cách của Lý Sở Hàm .

Tiện tay mở ổ D ra, bên trong chỉ có một thư mục, trên đó viết bốn chữ "Tài liệu học tập".

Lâm Dật sờ cái cằm, xem ra nam và nữ cũng không khác gì nhau.

Trong máy vi tính cũng đều sẽ có thư mục "Tài liệu học tập".

Không biết cô ấy thích thể loại Châu u, Hoa Kỳ, hay Nhật Bản và Hàn Quốc nhỉ.

“Tôi có thể mở thư mục này ra không?”

"Được." Lý Sở Hàm gật đầu nói.

Lâm Dật xoa tay, hăng hái vội vàng mở thư mục "Tài liệu học tập" ra.

Nhưng nội dung bên trong lại làm anh mở rộng tầm mắt.

«Hệ thống nghiên cứu chỉ số đánh giá chất lượng điều dưỡng của các bệnh lý phẫu thuật lồng ngực.»

«Nghiên cứu thực nghiệm về sự biến đổi cấu tạo và chức năng của tiểu cầu sau khi tiếp xúc với van tim nhân tạo.»

« Nghiên cứu về mối liên hệ giữa tính đa hình của gen và tính nhạy cảm với các bệnh liên quan đến phẫu thuật lồng ngực..»

«Viêm mô phần phụ nhĩ trái...»

Nhìn thấy nội dung bên trong thư mục, từng trang từng trang sách luận văn, trong lòng Lâm Dật ngũ vị tạp trần(*).

(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Bản chất của học bá và tra bá, thực sự khác biệt quá lớn!

"Nếu như cậu có hứng thú với những tài liệu này, tôi cho cậu copy lại một bản mang về."

"Hả, tôi không cần copy đâu chỉ xem qua thôi." Lâm Dật giả vờ bình tĩnh nói:

"Trong máy vi tính cũng có tư liệu nghiên cứu của cô sao?"

"Có một số."

Lâm Dật dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt trở nên nặng nề.

"Những thứ kia có quan trọng với cô lắm không?”

"Có sáu bài luận văn của SCI, có nguy cơ bị đạo văn."

"Đây là vấn đề nhỏ, cô nên chú ý, nếu như có người giao ra kết quả nghiên cứu luận văn giống cô, hãy cho tôi biết ngay lập tức, tôi sẽ giúp cô xử lý."

"Nhưng tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nếu như có người đạo văn, cũng không thể to gan như vậy được, đó chỉ là mấy bài luận văn thôi mà."

"Đúng là rất kì lạ, tôi cũng tìm không thấy manh mối gì." Lâm Dật nói tiếp: "Vào nhà cô mà không phát ra chút tiếng động nào, điều này thật sự khó tin."

"Phải làm sao bây giờ?" Lý Sở Hàm ngây ngô hỏi.

Cô ấy là thiên tài về y học, nhưng ở khía cạnh khác, cô ấy còn không bằng người có trình độ bình thường nữa.

"Còn có thể làm gì, đi ngủ đi." Lâm Dật nói tiếp: "Nếu không đi ngủ, trời sẽ sáng đấy."

"Vậy cậu ngủ ở phòng của tôi đi, tôi đi dọn dẹp một chút."

"Vậy còn cô?"

Lý Sở Hàm do dự một chút, "Nếu như cậu có tâm tư đó, thì tôi cùng cậu vào trong phòng ngủ, nếu như không có, tôi sẽ ngủ ở ghế sô pha vậy."

“Vậy còn chờ gì nữa, cô mau tắm rửa đi!"

“Hả, tôi biết rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng tỉnh lại, sờ phía bên giường phát hiện Lý Sở Hàm đã không còn ở đó.

Thay vào đó là những tiếng leng keng trong phòng bếp .

Lý Sở Hàm đang mặc một chiếc quần đùi cùng áo dây màu đen, trên eo buộc chiếc tạp dề đen trắng, đang làm bữa ăn sáng.

"Đã làm ồn đến cậu rồi phải không? Tôi thu dọn chút sẽ xong ngay."

"Không có, cô cứ làm đi, tôi đi rửa mặt."

Lâm Dật cầm điện thoại, có tin nhắn Wechat của Kỷ Khuynh Nhan vào lúc hơn năm giờ sáng.

Nội dung rất đơn giản, chính là hỏi thăm tình huống của viện nghiên cứu.

Trả lời xong, Lâm Dật lập tức đi rửa mặt. Đến khi ra ngoài, Lý Sở Hàm đã bưng đồ ăn sáng lên bàn.

Nhưng trong lúc ăn cơm, Lâm Dật lại không nói gì.

Trong đầu đều nghĩ đến chuyện này.

Hiện tại có thể khẳng định, đối phương đi vào bằng chìa khoá.

Cho nên Kiều Hân chính là mấu chốt.

"Hôm nay Kiều Hân có đi làm không?" Lâm Dật hỏi.

"Cô ấy phải trực ca tối qua, hôm nay chắc hẳn đến phiên thay ca rồi." Lý Sở Hàm trả lời ngắn gọn.

"Vậy được, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô ấy."

"Ừ." Lý Sở Hàm gật đầu, "Cậu ngủ có ngon không, khi ăn cơm xong cậu ngủ thêm một lúc đi"

"Tôi không sao, tôi tràn đầy tinh lực."

Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, Lý Sở Hàm xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm, thậm chí còn xấu hổ nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua.

Sau bữa ăn, lúc Lâm Dật chuẩn bị mặc quần áo để ra cửa, phát hiện quần áo đều được Lý Sở Hàm là thẳng, không còn chút nếp nhăn nào.

Từ đầu đến cuối đều luôn quan tâm như vậy, mà lại không cần báo đáp.

Thu xếp xong hai người lên xe mỗi người một ngả.

Lý Sở Hàm đi bệnh viện, Lâm Dật đi đến chỗ ở của Kiều Hân.

"Anh Lâm, anh muốn đến nhà của em sao?"

Nhận được điện thoại của Lâm Dật, Kiều Hân hoảng sợ.

"Đang trên đường đi tới, khoảng hơn mười phút nữa sẽ đến nhà cô."

"Vậy anh đi chậm một chút, nhà em bây giờ rất bừa bộn, để em dọn dẹp trước một chút."

"Cô chỉ cần dọn nội y của cô đi là được, những thứ khác đều không quan trọng.."

"Hì hì, anh Lâm hiểu biết nhiều thật đấy, ngay cả những thứ này cũng biết." Kiều Hân cười nói.

“Trên TV đều diễn như vậy."

"Hì hì, anh đã ăn cơm chưa? Dưới lầu nhà em mới mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, bánh bao rất ngon."

"Đã ăn xong rồi, cô không cần quan tâm đến tôi."

"Vậy được, không nói chuyện nữa, em dọn dẹp lại quần áo.”

Nhưng sau khi nói xong, Kiều Hân lại mỉm cười.

"Anh Lâm, nếu anh có hứng thú xem kiểu dáng gì, em cũng không ngại đâu."

"Nhìn dáng vẻ của cô, là muốn tranh giành với Lý Sở Hàm à."

"Trời ơi, em chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, em đâu dám cạnh tranh cùng chủ nhiệm Lý, anh Lâm được lắm, không nói nữa, em thu dọn đồ đạc đây."

"Ừ."

Khoảng mười phút sau, Lâm Dật đã đến nhà của Kiều Hân.

Ngược lại, môi trường và chất lượng nơi ở của Kiều Hân tốt hơn so với nơi ở của Lý Sở Hàm.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhà của Lý Sở Hàm là tự mua, còn Kiều Hân là thuê.

Lâm Dật gõ cửa, giọng nói của Kiều Hân từ bên trong truyền ra.

Mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình ở nhà, gương mặt có nhiều thịt hơn, trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Kiều Hân đón Lâm Dật vào và tìm cho anh ấy một đôi dép.

Nhưng dép của con gái nên số hơi nhỏ, Lâm Dật đành dứt khoát chân trần.

"Anh Lâm, anh muốn gặp em, có chuyện gì sao?"

"Không có việc thì tôi không thể gặp cô sao?"

"Tất nhiên là có thể, nhưng làm em có chút thụ sủng nhược kinh(*) đó. " Kiều Hân cười nói.

(*)thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Lâm Dật bật cười, "Đúng là có một việc muốn hỏi cô, gần đây khi về nhà, có phát hiện bị ai theo dõi hay không? Hay có người ngoài đến nhà cô không?"

"Hả?"

Câu hỏi này làm Kiều Hân không biết phải làm sao.

"Em không cảm thấy có người theo dõi, với lại nhà của em cũng chưa từng có người lạ tới. Xảy ra việc gì rồi? Sao anh hỏi em chuyện kỳ lạ vậy?"

Lâm Dật im lặng vài giây, cũng không trả lời câu hỏi của Kiều Hân.

"Em có chìa khóa nhà của Lý Sở Hàm không?"

"Có chứ." Kiều Hân đưa ra chùm chìa của mình, "Ở đây."

"Sau khi vào cửa tôi có nhìn thấy trong hành lang có camera, nơi ở của cô chắc hẳn cũng đang nằm trong vùng giám sát phải không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 856.
Bình Luận (0)
Comment