Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 865 - Chương 863. Cầu Xin Anh

Chương 863. Cầu Xin Anh
Chương 863. Cầu Xin Anh

“Vâng vâng vâng, tôi sẽ liên hệ ngay.”

Người còn lại lấy ra một vật thể màu đen có kích thước cỡ bằng khối mạt chược.

Trên bề mặt có nút bấm vào đèn chỉ thị, hơi giống với máy truyền tin nhỏ.

Nhưng điều khiến Lâm Dật ngạc nhiên chính là đối phương nói một loại ngôn ngữ không thể hiểu được.

Thời gian liên hệ rất ngắn, còn chưa đến nửa phút, đã cúp máy.

“Ba mươi phút sau, gặp mặt tại bến tàu Nham Thủy Trung Hải.”

“Bến tàu Nham Thủy, nơi đó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi mà.”

“Tình hình của bến tàu Nham Thủy chúng tôi không biết, nhưng đó là một trong những địa điểm chúng tôi gặp mặt.”

“Tôi tin anh sẽ không nói dối.” Lâm Dật cười nói: “Nếu không tôi sẽ cho anh thấy món đồ chơi tốt hơn.”

Nói xong, Lâm Dật dùng dao chém một nhát vào người tên ninja kia, người này lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.

Về việc khi nào tỉnh lại, Lâm Dật cũng không biết.

Mà người bạn đi cùng với anh ta, cũng có kết cục giống như vậy.

Nhưng vì bị Lâm Dật đâm cho một dao, cho nên khi tỉnh lại lần nữa, ở trần gian hay là âm phủ, cũng không xác định được.

Sau khi đối phó hai người kia xong, Lâm Dật đi tới gara, không lái một chiếc xe thể thao chói mắt, mà lại lái chiếc Harry, đồng thời gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.

“Gọi điện cho tôi vào giờ này, anh muốn gì?”

Lâm Dật nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới hơn mười một giờ tối thôi.”

“Quan trọng là tôi đang ngủ.” Lương Nhược Hư nói: “Vậy nên anh đừng có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào khác.”

“Này cô, làm sao mà lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy chứ.” Lâm Dật nói: “Vốn dĩ muốn cho cô một cơ hội lập công, nhưng tầm nhìn của cô quá ngắn, tôi cảm thấy không cần nói cho cô nữa, tạm biệt.”

“Này này này, anh từ từ đã, cơ hội lập công gì?”

“Cô cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Anh mơ đẹp quá.”

“Tôi cúp máy đây.”

“Anh như vậy là sao?” Lương Nhược Hư nói: “Cố tình chọc giận người khác đây mà.”

“Đây là do một tay cô mà ra, không liên quan đến tôi.”

“Anh nói hay không?”

“Không nói!”

“Cầu xin anh!”

“Hả…ha ha…”

Lâm Dật cười ha hả nói: “Đây là cô đang nhận thua.” (gốc là miểu túng (秒怂): khi người bên này biểu hiện khí thế rất mạnh, người bên kia không hề do dự liền lập tức nhận thua.)

“Mau nói cho tôi biết, có phải máy in thạch bản có tiến triển gì không?”

“Không liên quan đến máy in thạch bản.” Lâm Dật nói: “Tôi bắt được hai tên đặc công Nhật Bản, hiện tại đã bị tôi đánh ngất, đang ở trong phòng làm việc của tôi, cô dẫn người đến đây, mang bọn họ đi đi.”

“Hả? Anh bắt được hai đặc công Nhật Bản?”

Lương Nhược Hư sững sờ một lúc lâu, nửa ngày sau mới phản ứng lại.

Anh ta còn làm ra loại chuyện này sao?

“Sao anh gặp phải loại người này? Đến ăn cắp kết quả của hạng mục máy in thạch bản sao?”

“Chuyện này có hơi phức tạp, không tiện nói với cô, mau dẫn người đến đây đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

“Được, tôi hiểu rồi, sau khi xong việc tôi sẽ liên lạc với anh.”

Lương Nhược Hư không dám nói nhảm nữa, cô biết rõ chuyện này quan trọng như thế nào.

Cúp máy, Lương Nhược Hư cầm điện thoại liên hệ với người phụ trách bộ phận liên quan, chuẩn bị đi xử lý chuyện này.

Sau đó tùy tiện tìm một bộ quần áo, vội vã ra khỏi cửa.

Trên đường đi, Lương Nhược Hư nghĩ sơ qua về những chuyện đã xảy ra với bản thân cô sau khi đến Trung Hải.

Chiến tích nhiều như vậy, chờ đến lúc mình bốn mươi tuổi, cũng đã dư dả để vào trung tâm rồi.

“Nợ anh càng ngày càng nhiều, tôi cũng không có cách nào rời đi mà không thẹn với lương tâm.”

….

Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Dật lái xe đến bến tàu Nham Thủy.

Năm năm trước, nơi này là một cảng vận chuyển nhỏ ở Trung Hải.

Vì để hội nhập với quốc tế, đồng thời tích hợp nguồn tài nguyên, Trung Hải đã tiến hành điều chỉnh và nâng cấp đối với nghiệp vụ vận chuyển hàng hóa.

Cộng thêm việc xây dựng bến cảng lớn nhất thế giới ở phía nam, đã khiến cho nơi này bị bỏ hoang.

Hơn năm năm trôi qua, nơi này vẫn chưa một lần được quản lý và sửa chữa, ngược lại, đã trở thành một đống hoang tàn, mọc đầy cỏ dại.

Lâm Dật dừng xe cách bến cảng hai trăm mét.

Nhờ vào ánh trăng, một mình đi về hướng của bến tàu.

Lâm Dật cũng là loại người tài cao lại can đảm, mới dám đi đến những chỗ này vào lúc đêm hôm khuya khoắt .

Nếu không ngay cả những người giao dịch hàng cấm cũng không dám chọn chỗ này, sợ bị hù chết.

Vào lúc này, Son Kentaro đứng khoanh tay ở bụi cỏ bên cạnh bến tàu.

Tiếng xào xạc và tiếng sóng vỗ vào bờ, ở đêm khuya yên tĩnh như thế này, cũng không làm anh ta sợ hãi.

“Hửm?”

Vẻ mặt vốn dĩ đang bình tĩnh của Son Kentaro đột nhiên cứng lại.

Mặc dù âm thanh xung quanh rất ồn ào, nhưng anh ta vẫn nghe được một âm thanh khác lạ.

“Đây không phải là tiếng bước chân của bọn họ!”

Nói thầm một câu, sắc mặc Son Kentaro hơi thay đổi, anh ta xoay người và biến mất vào trong bụi cỏ xung quanh.

Ngay cả tần suất nhịp tim của bản thân cũng cố tình hạ thấp xuống, hòa vào trong đêm tối.

“Đừng trốn nữa, tôi đã thấy anh rồi.” Lâm Dật thản nhiên nói.

Tại khe hở giữa bụi cỏ, Son Kentaro nhìn thấy người đàn ông đứng cách mình hai mét.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh ta, Son Kentaro khẽ nhíu mày.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bản thân đã bị lộ, không cần phải giả vờ thêm.

Son Kentaro chậm rãi đứng dậy, từ giữa bụi cỏ đi ra, đưa mắt nhìn thẳng vào Lâm Dật.

“Anh đã phát hiện ra hành tung của chúng tôi?”

“Đã sớm phát hiện ra, nhiều ngày như vậy vẫn luôn chờ các người cắn câu.” Lâm Dật nói: “Hai người mà anh phái đến nhà tôi đã bị tôi xử lý rồi, bây giờ tôi đến để tiễn anh.”

“Anh muốn ra tay sao?” Son Kentaro thấp giọng nói.

“Tôi là người không thích chém giết, nếu anh nói cho tôi biết Mitsui One đang ở đâu, tôi sẽ xử lý việc này thật nhẹ nhàng.”

“Lâm tiên sinh nói đùa rồi, mỗi người chúng tôi đều vì chủ, muốn tôi làm vậy là không thể nào.”

“Lúc mới đầu, hai thuộc hạ của anh cũng nói như vậy, chưa đến nửa phút sau đã khuất phục.”

“Son Kentaro tôi không phải là người sợ chết, bất kỳ sự uy hiếp nào của anh, đối với tôi cũng không có tác dụng.”

Lâm Dật cười rộ lên: “Tôi rất thích loại người mạnh miệng, hay ra vẻ như anh.”

“Lâm tiên sinh đã đến đây rồi, tôi cũng không còn gì để che giấu nữa.”

Son Kentaro cười rộ lên nói: “Đêm đen gió lớn(*) thế này, hai người chúng ta chỉ có một người còn sống bước ra ngoài, đương nhiên, nếu anh giao toàn bộ kết quả nghiên cứu ra đây, tôi sẽ thả anh đi, cũng sẽ đảm bảo, vĩnh viễn không đến quấy rầy anh.”

(*)thích hợp làm những chuyện mờ ám; cũng có thể hiểu là tình cảnh nguy hiểm.)

“Con mẹ anh nghĩ hơi nhiều rồi.”

“Vậy động thủ đi.” Kateno Mune chuyển sang tư thế chiến đấu, bất ngờ lao vào Lâm Dật.

Khi lao đến, còn cách Lâm Dật một mét, anh ta nhảy lên không trung, tung một cú đá hướng về phía mặt.

Hai tay Lâm Dật chắp lại một chỗ, thoải mái chặn lại tất cả đòn tấn công của Kateno Mune.

Sắc mặt Kateno Mune thay đổi dữ dội, thực lực của Lâm Dật còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Thấy tình hình không ổn, Son Kentaro xoay người giữa không trung, tiết tấu của Lâm Dật cũng trở nên hỗn loạn, lập tức buông lỏng tay.

Nhưng người kinh ngạc không chỉ có Son Kentaro mà cả Lâm Dật cũng như vậy.

Thực lực này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bản thân anh.

Trong tình huống không cần dùng lực phát ra từ đan điền, thế mà đã có thể so sánh với Mạc Hồng Sơn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dật nhếch lên.

“Thú vị đó.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 863.
Bình Luận (0)
Comment