Sau trận đánh ngắn ngủi, sắc mặt Son Kentaro trở nên nghiêm túc.
“Khó trách anh có thể khống chế được hai người thuộc hạ kia của tôi, tôi đúng là đã coi thường anh.”
Lâm Dật ngoắc ngón tay: “Tiếp tục.”
Lần này, cách tấn công của Son Kentaro đã dè dặt hơn nhiều, không còn lối tấn công mạnh mẽ, trực tiếp như vừa nãy. (gốc là đại khai đại hợp, dùng trong lĩnh vực võ là mạnh mẽ trực tiếp, không màu mè.)
Phòng trường hợp nếu như tấn công không thành thì vẫn còn đường lui.
Bịch! Bịch! Bịch!
Hai người nện từng nắm đấm vào trong da thịt của nhau, ai cũng không nương tay.
Trong suốt quá trình này, Lâm Dật cũng không dùng khí tụ đan điền.
Bản thân vẫn luôn luyện tập những chiêu thức và động tác này, nếu không thì sẽ không thành thạo.
Nhưng Son Kentaro lại khổ không nói nổi, cảm giác của anh ta hiện tại giống với Mạc Hồng Sơn lúc trước.
Nắm đấm đánh vào người anh ta, giống như đấm vào trong một tấm sắt.
Tuy đối phương không làm gì, nhưng lúc bản thân tung cú đấm lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Lâm Dật không cho Son Kentaro một cơ hội nào khác.
Không chỉ lực khi ra chiêu càng lúc càng lớn mà tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Giống như mưa rền gió dữ, không cho anh ta bất cứ một cơ hội nào.
Ngay từ đầu, Son Kentaro còn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng vài phút sau, liên tiếp thất bại, phải lùi về sau, chỉ còn có thể bị động phòng thủ, không tìm được cơ hội để ra chiêu.
Vụt!
Lâm Dật bắt được sơ hở của Son Kentaro, đá một chân lên người hắn.
Son Kentaro trừng mắt, kêu lên một tiếng, cảm giác của anh ta lúc này giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng.
Xương cốt trên người đều vỡ thành từng mảnh.
Son Kentaro bị đánh ngã xuống đất, ôm bụng dưới, liên tục ho ra máu, nhìn ánh mắt của Lâm Dật cũng không còn đùa giỡn như trước.
“Anh muốn xử lý thế nào thì tùy ý, tôi không sợ chết.”
“Tôi biết bọn ngốc các anh không sợ chết, hở ra là muốn mổ bụng, chứng minh mình mạnh mẽ.” Lâm Dật không kiên nhẫn gãi gãi lỗ tai, cúi xuống nhìn Son Kentaro cười nói:
“Tôi biết việc này là do Mitsui One làm, hơn nữa là lén lút làm sau lưng Mitsui Paint, nếu tôi nói chuyện này cho Mitsui Paint biết, bà ta nhất định sẽ xử lý.”
“Ngoài ra, dựa vào những mối quan hệ của tôi ở Trung Hải, chỉ cần chút thời gian, muốn tìm đến anh ta cũng không khó, cho nên anh không nói cho tôi biết cũng không sao, hơn nữa tôi đến đây, cũng không phải yêu cầu anh cho tôi một câu trả lời, chỉ là muốn xử lý việc này một chút, vì trước đó tôi đã cảnh cáo anh ta rồi.”
Son Kentaro không nói gì, lông mày chau lại.
Anh ta biết, người đàn ông đứng trước mặt mình không bình thường, nếu nói là một tay che trời cũng không nói quá.
Mà cậu ấm nhà Mitsui vẫn ở trong khách sạn lớn Shangri-la, chỉ cần cho điều tra, không đến một ngày là có thể tra ra được tung tích của hắn, cho dù bản thân mạnh miệng, cũng không thể thay đổi được sự thật này.
“Nhưng tôi vẫn mong anh có thể nói cho tôi biết, người Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là người không vì mình trời tru đất diệt, bán thân thì có thể nói là do cuộc sống ép buộc, nhưng nếu là bán mạng, thì chính là đầu óc có vấn đề.”
“Tinh thần võ sĩ đạo của tôi không cho phép tôi làm như thế.”
“Đệch, nói anh ngu ngốc, đúng là không sai.”
Lâm Dật không nói những lời vô ích nữa, cầm điện thoại gọi cho Lương Nhược Hư.
“Tình hình bên cô thế nào rồi?”
“Tất cả bọn họ đều đã bị bắt, trong đó có một người bị thương nặng, Trần Cục nói phương pháp gây án rất chuyên nghiệp, chắc là anh làm chứ?”
“Đã lâu không lên bàn phẫu thuật, vừa rồi có hơi ngứa tay, cho anh ta một dao, nhưng chắc là không chết người được.”
“Tôi biết là như vậy.”
“Cô làm xong việc ở bên kia đi, sau đó dẫn theo người đến bến tàu Nham Thủy, tôi đã bắt được người cầm đầu của bọn chúng, cô đến đây đưa anh ta đi.”
Lương Nhược Hư dừng một giây, sau đó không nhịn được mà bật cười, đúng là không có gì mà Lâm Dật không làm được!
“Đừng gấp gáp, tôi lập tức sắp xếp người qua đó.”
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.” Lâm Dật thấp giọng nói: “Ở bên chỗ cô có tiện nói chuyện không?”
Lương Nhược Hư nghe thấy có gì đó không bình thường: “Tôi ở xa bọn họ, có gì anh cứ nói đi.”
“Có thể mang chút hàng cấm đến không?”
“Hàng cấm?” Giọng Lương Nhược Hư trở nên nghiêm túc: “Anh muốn làm gì vậy?”
Lâm Dật liếc nhìn Son Kentaro: “Tên này ra vẻ ta đây với tôi, mẹ nó tôi phải chơi chết anh ta, còn nói tinh thần võ sĩ đạo với tôi, tôi muốn đổ tội cho anh ta một chút, đúng lúc xem thử tinh thần võ sĩ đạo của bọn họ mạnh như thế nào.”
“Có thể tìm được.”
“Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô, chúng ta sẽ nói kỹ lại chuyện này, trước tiên cô hãy đến bến tàu Nham Thủy đi.”
Dặn dò xong chuyện chính, Lâm Dật cúp máy, sau đó nhìn Son Kentaro nói: “Tuy anh đã bị tôi khống chế nhưng việc này vẫn chưa xong, tôi phải chơi đùa anh thật tốt, để xem anh còn có thể kiên trì được bao lâu.”
Vẻ mặt Son Kentaro hoảng sợ: “Chẳng lẽ anh không nói chút đạo lý nào sao? Đồ tiểu nhân đê tiện!”
Son Kentaro biết rõ, một khi dính đến những thứ hàng cấm đó, bản thân chắc chắn sẽ tiêu đời.
“Đúng vậy, tôi chính là tiểu nhân.”
Lâm Dật không chút hoang mang mói: “Hơn nữa tôi cũng không tin anh ở Nhật Bản chỉ có một thân một mình, chắc là vẫn có người thân còn sống chứ, chỉ cần tôi thăm dò sơ qua với Mitsui Paint một chút, muốn tra được mấy tin tức đó đều không phải là chuyện khó khăn gì, đến lúc đó lại đổ tội cho vợ con già trẻ nhà anh, anh đoán xem bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu?”
Mắt Son Kentaro trợn lên như muốn rớt ra ngoài, cảm xúc phẫn nộ muốn phun trào như núi lửa.
“Anh thật không biết xấu hổ!”
Lâm Dật túm tóc Son Kentaro: “Con mẹ nó anh coi ông đây là thiện nam tín nữ à? Tôi nói cho anh biết, tôi vốn dĩ không phải là người tốt gì, trước đó nhiều lần làm phiền tôi, tôi chưa từng đối phó lại các người, thì đã nghĩ tôi không dám ra tay sao? Đệch mẹ!”
“Có bản lĩnh thì cứ nhắm vào một mình tôi, đừng ra tay với người nhà của tôi!”
“Ra tay với một mình anh thì có gì thú vị? Giữ lại bọn họ để sang đây tìm tôi trả thù sao?”
“Anh đừng ra tay với người trong nhà của tôi, tôi nói cho anh biết là được rồi!” Son Kentaro nói: “Mitsui One đang ở phòng 2404 của khách sạn lớn Shangri-la, từ ba ngày trước, chúng tôi đã bắt tay vào điều tra anh, nhưng không tra được bất cứ thông tin có ích nào, mà trong lúc điều tra, chúng tôi đã thu hẹp mục tiêu, chỉ điều tra về người phụ nữ tên Lý Sở Hàm kia, còn có máy tính riêng của anh, về những thứ khác thì không có gì cả, chắc anh cũng không có hứng thú muốn biết.”
Lâm Dật chau mày lại: “Các người quan tâm đến Lý Sở Hàm như vậy để làm gì?”
“Cô ấy là đồng nghiệp trước đây của anh, còn là bác sĩ khoa ngoại tim mạch ưu tú nhất Trung Quốc, cho nên chúng tôi cho là đối với kết quả nghiên cứu của anh, cô ấy cũng có tham gia vào, cho rằng có thể sẽ tìm được manh mối gì đó ở chỗ cô ấy, nên mới xếp cô ấy là đối tượng điều tra quan trọng.”
“Các người nghĩ như vậy cũng đúng.” Lâm Dật gật đầu nói.
“Nhưng tôi muốn biết, chúng tôi làm chuyện đó kín đáo như vậy, làm sao anh biết được?”
“Tôi cũng không phát hiện ra các anh, là Lý Sở Hàm phát hiện ra.” Lâm Dật nói: “Tâm tư của cô ấy còn kỹ lưỡng hơn so với những gì anh tưởng tượng, đã nhận thấy những dấu vết mà các người để lại trong nhà của cô ấy, cho nên tôi mới tìm hiểu nguồn gốc, tìm được các người.”
Son Kentaro cười khổ một tiếng: “Tôi thừa nhận.”
Lâm Dật đứng một bên không nói gì, đợi hơn hai mươi mấy phút, Lương Nhược Hư dẫn theo người vội vã đến.
“Chính là người này sao?”
Lâm Dật gật đầu: “Ừ, đưa anh ta đi đi.”
Cảnh sát phía sau Lương Nhược Hư xông đến, bắt lấy Son Kentaro, đến lúc này, chuyện này coi như có một kết thúc tương đối tốt đẹp.
Nhưng còn lâu mới chấm dứt.
Nhìn thấy bóng dáng bận rộn của những người khác, Lương Nhược Hư đi đến trước mặt Lâm Dật.
“Nói thật, từ nhỏ đến lớn, người tôi khâm phục nhất chính là ba của tôi, nhưng bây giờ gặp được anh, tôi không còn khâm phục ông ấy nữa.”
“Vậy cô muốn gọi tôi là ba sao? Tôi thích cách xưng hô này.”
Tay Lương Nhược Hư mò đến chỗ thịt mềm bên hông Lâm Dật.
“Lâm Dật, tôi giết chết anh!”
------
Dịch: MBMH Translate