Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 867 - Chương 865. Anh Thật Sự Không Muốn Em Đi Sao?

Chương 865. Anh Thật Sự Không Muốn Em Đi Sao?
Chương 865. Anh Thật Sự Không Muốn Em Đi Sao?

“Nhẹ chút, đau đau đau...”

“Vậy sao anh còn ăn nói linh tinh.”

“Đấy chẳng phải do cô nói sao, lại còn oán trách tôi à.”

“Tôi cũng đâu có nói anh là cái đó.”

“Con người của cô sao lại có phúc mà không biết hưởng vậy.” Lâm Dật nói tiếp:

“Như thế này, cô sẽ có đến hai người cha thương cô, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.”

“Sao lại thế, chẳng lẽ không làm cha của tôi, thì sẽ không thể thương tôi sao?”

“Theo như lời cô nói, cho dù không phải cha của cô, tôi cũng thương cô y như vậy.”

“Bớt ở đó nói năng lung tung đi.” Lương Nhược Hư lườm Lâm Dật một cái, sau đó xõa tóc xuống, “Mọi việc đều giải quyết xong rồi, tìm nơi nào để ăn khuya đi?”

Tuy rằng việc này đã giải quyết ổn thỏa, nhưng Lương Nhược Hư vẫn muốn hỏi cụ thể về chi tiết của vấn đề bên trong.

Lâm Dật nhìn xung quanh, trên mặt cũng không còn vẻ đùa giỡn.

“Vẫn còn chút việc cuối cùng phải xử lý, ước chừng không giải quyết xong xuôi trong chốc lát.”

Nói xong, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng gần một giờ sáng rồi, cô mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng để xuất hiện nếp nhăn.”

“Có nếp nhăn tôi sẽ trách anh.” Lương Nhược Hư tức giận nói: “Nếu không phải muộn thế này anh còn lôi tôi ra ngoài, thì tôi đã sớm đi ngủ rồi.”

“Chẳng phải đang vì cô mà làm chút thành tích sao, thuận tiện để sau này thăng cấp.”

Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, “Nếu tôi lại thăng cấp nữa, Trung Hải này sẽ không chứa nổi tôi rồi, cấp tiếp rất có khả năng đến trung tâm đó.”

Lâm Dật sửng sốt, nghe Lương Nhược Hư nói như vậy, mới nghĩ tới vấn đề ở bên trong.

Trung Hải là thành phố trực thuộc trung ương, là đơn vị hành chính cấp tỉnh, ngang hàng với các quan chức cấp cao.

Nếu lại tiếp tục thăng cấp, trừ Yến Kinh ra, thì thật sự không còn nơi nào có thể đi nữa rồi.

“Vậy công lao này không thể cho cô nữa.” Lâm Dật tiếp lời: “Để cho Trần Cục nhận lấy đi, tôi còn có thể gán chút ân tình.”

“Anh thật sự không muốn tôi đi sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Lâm Dật nói tiếp: “Trung Hải này tốt như vậy, có núi có sông còn có tôi.”

“Xì, núi thì cao, sông thì đẹp, nhưng anh thì không phải người tốt đâu.”

“Cái cô này, nói chuyện toàn khịa người, muốn cha phải thương con thế nào đây.”

“Cút cút cút, mau đi làm chuyện của anh đi…”

Reng Reng Reng-------

Lương Nhược Hư còn chưa dứt lời, đã bị tiếng chuông điện thoại của Lâm Dật xen ngang.

Lương Nhược Hư nghiêng đầu sang, giờ này còn gọi điện thoại cho anh ấy, nói không chừng là em gái nào đó ở trong quán bar.

Lâm Dật lấy điện thoại ra, phát hiện là do Kiều Hân gọi tới.

“Làm sao đấy, gặp phải vấn đề gì rồi.”

Lúc trước cũng từng có tình huống như vậy, khi đang trong ca trực, gặp phải vấn đề không rõ, biết mình không ngủ nên gọi điện thoại tới cho mình.

“Anh Lâm, chủ nhiệm Lý qua chỗ anh chưa vậy?”

“Chưa đâu.” Vẻ mặt của Lâm Dật chợt ngừng lại, tự nhiên nảy sinh một dự cảm không lành, “Xảy ra chuyện gì rồi? Hai người không đến khách sạn sao?”

“Hôm nay em và chủ nhiệm Lý đều trực ca ngày, nhưng bận đến 8 giờ hơn mới về khách sạn.” Kiều Hân tiếp lời:

“Buổi tối 11 giờ hơn, tụi em tắm xong, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, thì điện thoại của chủ nhiệm Lý vang lên, sau đó sắc mặt chợt thay đổi, nói với em là về nhà một chuyến, nhưng sau khi về nhà, giống như bị bốc hơi đi vậy, điện thoại gọi đến thì cũng không ai bắt máy, làm em lo lắng muốn chết.”

“Em đừng lo lắng, để anh đi tìm cô ấy thử.”

“Anh Lâm, anh nhất định phải tìm thấy chủ nhiệm Lý nha.”

“Anh biết rồi.”

Lâm Dật tiện tay cúp máy, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Lý Sở Hàm.

Giống như những gì anh suy đoán, chẳng có ai bắt máy.

“Xảy ra chuyện gì rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dật không được tự nhiên, Lương Nhược Hư hỏi.

“Giúp tôi điều tra quê hương Tùng Khê, tất cả camera giám sát ở gần tòa nhà số 6, sau 6 giờ đều cần hết.”

“Được, tôi biết rồi.” Lương Nhược Hư Nói tiếp: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, anh nói tôi nghe đi.”

“Chủ nhiệm Lý của khoa ngoại tim mạch, cô biết chứ, buổi tối sau khi về nhà một chuyến, thì không thấy người đâu nữa.”

“Lại còn có loại chuyện thế này nữa sao!”

Sau khi kinh ngạc vài giây, Lương Nhược Hư cũng phản ứng lại.

“Đúng ra theo an ninh trật tự của Trung Hải, sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”

“Không gì là không thể cả.” Lâm Dật vừa đi vừa nói, “Nói chung cô cứ giúp tôi điều tra trước đi.”

“Tôi biết rồi.”

Lâm Dật không nhiều lời, lên xe của mình, rồi chạy về phía nhà của Lý Sở Hàm.

Sáng sớm ở Trung Hải, xe cộ trên đường tấp nập.

Lâm Dật không quan tâm đến đèn đỏ trên đường, không tới hai mươi phút sau, đã lái xe đến nhà của Lý Sở Hàm.

Nắm lấy tay nắm cửa, Lâm Dật dùng hết sức mình, kéo khóa cửa xuống.

Đáng tiếc là, mặc dù khóa cửa đã hư, nhưng cửa vẫn không mở ra.

Lại đạp liên tiếp vài phát, mới có thể đá tung cửa nhà của Lý Sở Hàm.

Tình hình ở bên trong, khiến Lâm Dật không khỏi bất ngờ.

So với ngày hôm ấy đến đây, gần như không có gì khác biệt.

Cũng không lộn xộn như trong tưởng tượng.

“Mẹ nó, nếu Kiều Hân ở đây thì tốt rồi.”

Reng reng reng~

Điện thoại của Lâm Dật lại vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.

“Tra được tin tức gì chưa.”

“Tìm được rồi, bị một người tên là Mitsui One dẫn đi mất rồi.”

“Hả? Làm sao cô biết được?”

Lâm Dật hoang mang, camera giám sát có thể điều tra ra những thứ này sao?

“Khi tôi trở lại một lần nữa, Trần Cục đã xem xét sơ qua, lúc gặng hỏi những vấn đề liên quan, cái người tên Kentaro đã nói đó.”

“Mẹ nó!”

Lâm Dật không nói chuyện nữa, cúp điện thoại của Lương Nhược Hư, xoay người chạy ra ngoài.

Nhưng bởi vì tiếng vang vừa rồi quá lớn, những gia đình hàng xóm bên cạnh, cửa nhà ai cũng hé ra một khe nhỏ, muốn xem thử có chuyện gì, sợ là tới cướp giật.

Mà Lâm Dật cũng không để ý những người này, chạy như bay xuống dưới lầu, lên xe đi về hướng khách sạn Shangri-La.

Lâm Dật cảm thấy, não của mình, gần đây thực sự không còn chút tác dụng nào nữa.

Vấn đề đơn giản thế này, sao lại không nghĩ tới nhỉ.

Người gần đây có mâu thuẫn với mình, ngoài người của gia tộc Mitsui ra, thì không thể là ai khác được.

Hơn nữa Lý Sở Hàm cũng liên quan đến vấn đề này, bây giờ cô ấy gặp chuyện, tất nhiên sẽ dính dáng đến Mitsui One!

Vậy mà bản thân lại không nghĩ tới!

Mẹ nó!

Khách sạn Shangri-La, phòng số 2404.

Tuy rằng đã đêm muộn, nhưng đèn trong phòng vẫn đang sáng.

Hương trà thoang thoảng, bao phủ khắp căn phòng.

Mitsui One ngồi trên sofa, trên bàn trà đặt một bộ thưởng trà theo phong cách Nhật Bản.

Mà ở phía bên kia bộ thưởng trà, là Lý Sở Hàm không cảm xúc.

Lý Sở Hàm phải ở đây, là vì cô đã làm chuyện tương tự Lâm Dật, lắp một chiếc camera mini ở trong nhà.

Mà phía đối phương cũng biết, người con gái tên Lý Sở Hàm này, chỉ là một người bình thường, vậy nên khi thực hiện nhiệm vụ, đã rất chủ quan, cho nên bị Lý Sở Hàm phát hiện.

Chỉ là cô ấy không có năng lực như Lâm Dật, cuối cùng bị bắt đến đây.

Lúc xảy ra sự việc, Lý Sở Hàm đã biết, cho dù có chống đối cũng không có ích gì, thế nên dứt khoát bỏ cuộc.

Cho đến khi bị đưa tới đây.

“Chủ nhiệm Lý uống trà đi, đây là đặc sản Gyokuro của Đảo Quốc, ở Hoa Hạ khó mà uống được.”

“Tôi không hứng thú với trà.” Lý Sở Hàm nói:

“Tôi chỉ muốn biết, tại sao anh lại tới nhà tôi, hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Mitsui One không hề giận dữ, mỉm cười nói:

“Bởi vì cô là đồng nghiệp của Lâm Dật, chúng tôi nhắm trúng một thành quả nghiên cứu của anh ta, chắc hẳn cô cũng biết chuyện này, hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 865.
Bình Luận (0)
Comment