Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 871 - Chương 869. Phương Thức Sử Dụng Chính Xác Của Hormone

Chương 869. Phương Thức Sử Dụng Chính Xác Của Hormone
Chương 869. Phương Thức Sử Dụng Chính Xác Của Hormone

Người vừa nói có làn da ngăm đen, mặc quần jean xanh lam và áo khoác màu đen, tuy không cao lắm, nhưng tạo cho người khác một cảm giác rất rắn chắc.

Bên cạnh người này, người được gọi là anh Trần đi giày dã chiến và quần nhiều màu sắc, đầu trọc, vóc dáng mạnh hơn người xung quanh một bậc.

Tên của người này là Trần Đông Triết, từng đi lính ở nước ngoài. Vì bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụ nên anh ta chọn xuất ngũ về nước, mở một trường dạy tán đả, có chút tiếng tăm trong giới cách đấu của Trung Hải.

Chỉ cần là người trong giới, khi nhắc đến tên anh ta, họ đều sẽ biết.

Bên cạnh nữa là Lý Sinh, là tuyển thủ bảng hiệu do anh Trần bồi dưỡng, giống như anh ta, cũng gây dựng được chút tiếng tăm.

Nhưng về mặt thực lực, giữa hai người họ còn có chênh lệch nhất định.

"Quả thực rất đẹp. Đợi lát nữa lúc ghi danh, anh thử quyến rũ một phen, có khi có thể mắc câu."

"Anh tự tin như vậy sao?" Lý Sinh hỏi.

"Cậu hỏi câu như vậy chứng tỏ cậu không hiểu phụ nữ."

"Vóc người anh không bằng cậu được, trông cũng không đẹp trai bằng cậu, về mặt này chắc chắn không so được với cậu."

"Anh nói với cậu. Nếu cô ấy là gái có chồng, cậu đừng nhìn vẻ ngoài trông đoan trang như vậy, nhưng bên trong ngấm ngầm lẳng lơ."

"Thật không? Nghiêm trọng vậy sao?"

"Đương nhiên." Trần Đông Triết nói.

"Trước khi anh mở trường dạy tán đả, anh từng mở một phòng tập thể hình. Những học viên nữ mà anh gặp đều như vậy. Lúc ghi danh, người nào cũng rất chỉnh chu, nói mình muốn giảm béo, làm đẹp, sau đó một buổi cũng không đi, gặp anh muốn xin phương thức liên lạc. Ở trên tay anh, những người phụ nữ kia không kiên trì nổi một tuần, tất cả đều như thiêu thân lao vào lửa."

Nói xong, Trần Đông Triết cười ngạo nghễ:

"Đợi lát nữa cậu hãy xem anh biểu diễn đi. Cho anh một tuần, anh nhất định có thể bắt lấy cô ta."

"Vậy em sẽ chờ xem kịch vui. Nhưng chờ anh thành công rồi, đừng quên anh em nha." Lý Sinh nóng người nói.

"Cậu lăn lộn với anh bao lâu như vậy, anh đã bao giờ bạc đãi cậu chưa? Chờ anh chơi xong, đều là của cậu."

"Ha ha, cảm ơn Trần lão đại."

Khi hai người nói chuyện xong, Trần Đông Triết đang chuẩn bị tiến lên, hai người họ chợt nghe bên cạnh có tiếng nói.

"Người anh em, xem tư thế của anh, dường như anh rất hứng thú với đạo diễn của tiết mục."

Trần Đông Triết và Lý Sinh quay đầu, thấy người nói là một người đàn ông cao to vạm vỡ, da ngăm đen, còn to con hơn Trần Đông Triết một cỡ.

"Chẳng lẽ người anh em cũng có ý đó?"

"Đúng, quả thật có ý nghĩ này." Gã cao to nói.

"Tôi hi vọng anh thu lại ý đồ xấu, đừng có ý động vào người phụ nữ của tôi."

Trần Đông Triết cười nhếch miệng:

"Ngại quá, tôi cũng vừa ý với cô ấy, không cách nào tặng lại cho người anh em."

Gã cao to nhăn mày, adrenalin trong cơ thể tăng vọt.

"Người anh em, con người quý ở chỗ tự biết lấy mình." Gã cao to khoác tay lên vai Trần Đông Triết, mạnh tay bóp bóp: "Không cần vì chút chuyện nhỏ này mà phải đánh nhau, làm anh bị thương thì thật không tốt."

Thấy hai người tràn ngập mùi thuốc súng, người xung quanh đều quay đầu nhìn sang, xem trò vui.

"Tôi biết người kia, tới từ tỉnh Đông Sơn, dường như tên là Quách Bằng Trình, trình độ rất lợi hại."

"Nhìn cơ bắp toàn thân hắn ta xem, có thể biết trình độ không kém, bằng không cũng không dám mạnh miệng như vậy, vừa lên đã muốn đánh nhau."

"Thú vị rồi, chưa kịp báo danh đã sắp bị đào thải. Chắc một quyền của Quách Bằng Trình đã có thể quật tên kia xuống đất, không chừng còn có thể vào viện nằm."

Vù bụp!

Trần Đông Triết tung một đá vào người Quách Bằng Trình.

Người kia không kịp phản ứng nên trúng ngay một chiêu.

Vốn Quách Bằng Trình cho rằng, công kích như vậy căn bản không có tác dụng trước mặt mình. Ai ngờ, sau khi anh ta cứng rắn đỡ một chiêu đã không đứng lên nổi.

Thấy Quách Bằng Trình ôm bụng quỳ xuống đất, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt.

"Thế này là sao? Tên kia lợi hại như vậy?"

Người biết rõ Quách Bằng Trình đều trừng mắt, không thể tin nổi.

Ở trong mắt họ, Quách Bằng Trình tuyệt đối là cao thủ. Thật không ngờ anh ta bị đối phương đá cho một phát đã ngã khuỵu. Người này rốt cuộc là ai?

"Mấy người ngoài các người đúng là thiếu trải nghiệm. Tôi cho mọi người biết, tên kia là Trần Đông Triết, là Vua tán đả của Trung Hải chúng tôi, tuyệt không phải cái thằng ngốc to con kia sánh được."

Nghe thấy ba chữ Vua tán đả, người vây xem mới biết hóa ra Trần Đông Triết là nhân vật có tiếng tăm.

Loại chỉ biết dùng sức trâu và đánh lộn như Quách Bằng Trình làm sao có thể là đối thủ của anh ta, cũng là điều bình thường.

Trần Đông Triết vỗ vỗ bụi trên người, nhìn Quách Bằng Trình nói:

"Đừng đi báo danh nữa, nhanh cút đi."

Tuy còn có tư cách dự thi, nhưng Quách Bằng Trình đã không muốn ở lại.

Bởi vì mặt mũi đã mất hết.

Thấy vẻ hâm mộ trong mắt người xung quanh, Trần Đông Triết đặc biệt đắc ý, liếc nhìn Nhan Từ trên bậc thang, nghĩ thầm:

"Cái thằng ngu này đến thật đúng lúc, cho mình danh tiếng trước mặt bao nhiêu người, chắc hiện giờ cô nàng đã chú ý đến mình rồi."

"Anh Trần, không tốt! Có người đàn ông đến cạnh người phụ nữ kia, quan hệ dường như rất thân cận." Lý Sinh nói.

Trần Đông Triết hơi nhướng mày. Vừa rồi không thấy, tên kia từ đâu ra vậy?

"Đừng có gấp. Cậu xem tên kia xem, tay chân mảnh khảnh, nói không chừng là đồng nghiệp của cô ấy, không có gì ghê gớm."

"Chỉ cần không làm hỏng chuyện của chúng ta là được."

"Hai chúng ta đi lên đầu hàng, đợi lát nữa báo danh đầu tiên."

"Em cũng nghĩ như vậy."

Thấy hai người chen lên đầu hàng, người xung quanh không dám nói gì, chỉ có thể nhường vị trí đầu cho hai người.

Lúc này, Lâm Dật và Nhan Từ đã đi tới phòng khách.

"Vừa rồi người bên ngoài đánh nhau, lẽ nào em mặc kệ?"

"Chuyện như vậy đã xảy ra vài lần trong sáng nay." Nhan Từ vuốt tóc mai một cái đáp.

"Đều là một đám dồi dào hormone, một lời không hợp là đánh nhau, cho nên tôi cũng lười quan tâm. Chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn là được."

"Những người này dường như dùng hormone sai chỗ."

"Dùng sai chỗ?" Nhan Từ nhìn Lâm Dật: "Nếu theo anh nói, anh sẽ dùng ở đâu?"

"Dùng trên người cô chứ sao."

"Nhỏ giọng một chút!"

"Rõ."

Trong sảnh lớn của đài truyền hình đặt một dãy bàn. Có sáu nhân viên đang ngồi sau bàn phụ trách công tác tương quan.

Cùng lúc đó, Lâm Dật còn nhìn thấy người chủ trì Trương Húc hôm đó bị mình đánh một trận.

Người này đang tổ chức nhân viên dự thi vào trường để tránh mất trật tự.

Nhưng chỉ một lát sau, gã nhìn thấy Lâm Dật, vẻ mặt lập tức lạnh xuống. Gã còn chưa quên chuyện hôm đó phát sinh ở khu quân sự.

"Nhan Từ, em dẫn hắn ta tới làm gì?" Trương Húc đi tới, không mặn không nhạt hỏi.

"Trình độ của Lâm Dật cũng khá, tôi dẫn anh ấy tới báo danh."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 869.
Bình Luận (0)
Comment