Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 872 - Chương 870. Đánh Thắng Hắn Sẽ Có Tư Cách Vào Trong

Chương 870. Đánh Thắng Hắn Sẽ Có Tư Cách Vào Trong
Chương 870. Đánh Thắng Hắn Sẽ Có Tư Cách Vào Trong

"Nhưng hoạt động mạnh mẽ như vậy không hợp với hắn ta chứ?"

"Anh cũng biết trình độ của Lâm Dật rồi. Hoạt động như thế này đối với anh ấy chỉ là chuyện dễ dàng."

"Anh thừa nhận trình độ của hắn ta tốt hơn anh, nhưng người tới tham gia hoạt động lần này đều không kém. Chỉ nhìn vóc dáng hắn ta là đã biết không phải người phù hợp."

Nhan Từ bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Chuyện đã qua bao nhiêu lâu rồi, người này vẫn còn canh cánh trong lòng, tầm mắt và lòng dạ quá hạn hẹp.

"Đừng thảo luận chuyện này vội. Anh phụ trách tình huống hiện trường đi, tôi đi lấy cho anh ấy một phần hợp đồng."

Nhan Từ dẫn Lâm Dật đi chỗ báo danh, lấy một phần hợp đồng từ đồng nghiệp.

"Đi thôi, em dẫn anh đi ký danh, thuận tiện nói cho anh một chút hạng mục cần chú ý."

Lâm Dật gật gù, lần đầu chơi trò này, phải làm rõ quy tắc trước mới được.

Bằng không, nếu chỉ vì vấn đề quy tắc mà bị đào thải thì thật oan uổng.

Dù sao hoạt động lần này có móc nối với nhiệm vụ hệ thống.

"Chờ đã!"

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Trần Đông Triết đứng ở đầu hàng gọi Nhan Từ lại.

"Vị tuyển thủ này, anh có chuyện gì không?"

Nhan Từ có chút ấn tượng với Trần Đông Triết, bởi vì vừa nãy người đánh nhau chính là anh ta.

"Hoạt động lần này không phải có khảo sát thể lực sao? Chỉ người thông qua kiểm tra mới có thể nhận được hợp đồng. Bây giờ còn chưa bắt đầu kiểm tra, làm sao anh ta lại nhận được hợp đồng?"

"Là thế này, tiết mục này có mấy tiêu chuẩn đặc biệt, mà anh ấy nằm trong danh sách đặc biệt của chúng tôi, cho nên có thể miễn giai đoạn kiểm tra, trực tiếp lấy được hợp đồng."

Nghe nói vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng trở nên thoải mái.

Bởi vì rất nhiều tiết mục đều có quy định như vậy, cũng không có gì mới mẻ.

Nhưng Trần Đông Triết hiển nhiên không quá đồng ý.

"Nếu đã có quy định như vậy, vì sao tôi không có tư cách?"

"Chuyện này..."

Câu hỏi thiếu não kiểu này khiến Nhan Từ sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Anh chưa lấy được tư cách vào trong, chắc chắn là vì không đủ thực lực, vậy còn cần phải hỏi?

Đúng là không có cách nào với những người này.

"Về mặt này, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Bởi vì trong danh sách mời nội bộ mà tôi nhận được quả thực không có tên anh."

"Vậy tôi muốn biết, nguyên tắc nhận được thư mời nội bộ của các vị là gì." Trần Đông Triết chưa từ bỏ ý định.

"Thư mời nội bộ chỉ nhằm vào khảo sát thể lực, cho nên người trong danh sách nội bộ chỉ cần được chúng tôi đảm bảo không có vấn đề là có thể phát thư mời."

Ồ…

Lời vừa nói ra, toàn trường đầy tiếng xì xào, thậm chí có tiếng cười ồ.

"Đạo diễn, cô xem thân thể anh ta sao có thể thông qua khảo sát thể lực?"

"Không phải các người đã nói đây là tiết mục sinh tồn nơi hoang dã chân thực nhất hay sao? Chẳng lẽ còn cần người có tướng mạo đẹp đẽ chiếm sân? Như vậy có khác gì mấy chương trình truyền hình thực tế?"

"Quả nhiên quảng cáo toàn là giả."

"Được rồi được rồi, mọi người im lặng một chút." Trương Húc nói.

"Lâm Dật vẫn có thực lực, mọi người đừng nghi ngờ. Nếu không tin, các vị có thể thử một lần."

"Mẹ, con hàng này quả nhiên không có ý tốt." Lâm Dật thầm mắng.

Nhan Từ khẽ cau mày, vô cùng bất mãn với hành động của Trương Húc.

Hoàn toàn là lấy việc công trả thù riêng!

"Anh đã nói vậy, tôi đúng là muốn thử một chút." Trần Đông Triết cười nói.

"Chúng tôi cũng muốn thử một chút."

Những người khác cũng đều nóng lòng muốn thử.

"Ngay cả hắn cũng có tư cách nội bộ, nếu chúng tôi đánh bại hắn, có phải chúng tôi cũng được miễn kiểm tra?"

Trương Húc không trả lời, vì gã cũng không biết. Gã không có tư cách quyết định chuyện này.

Bởi vì trong những người ở đây ít nhất có bảy phần mười trở lên có thể đánh ngã Trương Húc.

Nhưng cũng không có cách nào cho họ tư cách nội bộ, vì vậy việc này vẫn phải nghe Nhan từ.

Ánh mắt mọi người rơi về phía Nhan Từ. Cô ấy là đạo diễn của tiết mục này, có được tư cách nội bộ hay không đều do cô quyết định.

"Được, chỉ cần trình độ tốt hơn anh ta thì có thể nhận được tư cách nội bộ."

"Ha ha, vậy tôi lên!"

Không chờ người khác nói, một người đàn ông đầu trọc đứng dậy.

Người đầu trọc không cao bằng Lâm Dật, nhưng vóc người đô con hơn hẳn, có vẻ đẹp của vận động viên.

“Đạo diễn, vừa rồi cô đã nói, chỉ cần đánh bại anh ta là có thể nhận được tư cách nội bộ, không nuốt lời chứ?"

Nhan Từ lắc đầu một cái:

"Sẽ không."

"Vậy thì tốt!"

Được đáp án khẳng định, người đàn ông đầu trọc không chờ làm nóng người đã kéo dài khoảng cách, chờ đợi xông lên.

"Anh Trần, anh cảm thấy gã đầu trọc này thế nào?" Lý Sinh hỏi.

"Chắc là đã từng luyện tập, nhưng trình độ không ra sao." Trần Đông Triết bình luận.

"Có điều cơ bắp này lại khá, cho dù không cần kỹ xảo cũng có thể đánh thắng tên kia."

Trong lúc hai người đang nói, người đàn ông đầu trọc đã xông tới Lâm Dật.

"Ngu ngốc."

Lâm Dật lẩm bẩm mắng, sau đó nghiêng người, dùng tay làm đao chặt một phát vào cổ tên kia.

Người đàn ông đầu trọc mắt tối sầm, té xỉu xuống đất.

"Tại sao lại như vậy!"

Người khác đều sửng sốt.

Người ngã xuống không phải là tên tiểu thịt tươi kia sao? Sao lại đánh ngã đối phương?

"Anh Đông, tên này dường như cũng từng luyện võ."

"Trùng hợp đánh trúng huyệt vị, không thì không thể như vậy."

Trần Đông Triết giải thích, cũng làm cho người khác hiểu được là chuyện gì.

Vận may của thằng ranh kia tốt thật, trùng hợp như vậy mà cũng gặp được.

"Lần này tôi lên!"

Lần này là một người đàn ông tóc dài, bện thành bím dài.

Hình ảnh tương phản mãnh liệt với tên trọc vừa rồi.

Khiến người xung quanh có cảm giác ban ngày chợt thấy đêm đen.

"Lại lên?"

"Chẳng lẽ cậu sợ?" Người đàn ông tóc dài nói.

"Có phải cậu cũng biết vừa rồi mình ăn may mới thắng? Cho nên không dám đánh với tôi?"

"Dừng dừng dừng, ông anh đừng đứng đó hù dọa nhau nữa, chuẩn bị xong thì lên đi."

"Tôi lên đây!"

Thấy động tác ra chiêu của người đàn ông tóc dài, Lâm Dật phát hiện dường như có chút mùi vị Tiệt Quyền Đạo, lại còn rất khá.

Nhưng Lâm Dật vẫn làm y như cũ, né đòn, chặt một phát, thẳng tay đánh ngất.

Lâm Dật lại dùng phương thức giống thế đánh ngã người khiêu chiến thứ hai.

Thấy vậy, người khác đều hít một hơi lạnh.

Liên tục hai người đều như vậy, dường như không không phải trùng hợp rồi!

Thấy hai người dưới đất, Nhan Từ lắc đầu, cần gì phải tự rước lấy nhục như vậy chứ.

"Bây giờ mọi người đã thấy rồi đó. Tuyển thủ nội bộ của chúng tôi vẫn còn có chút thực lực. Nếu không có bản lĩnh thật đã không được mời."

Thực lực của Lâm Dật ra sao, Trương Húc hiểu rõ.

Nếu là những kẻ rác rưởi này, muốn đánh bại hắn để xả giận cho gã là điều không thể.

"Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa." Lâm Dật nói.

Nhan Từ gật gù, chuẩn bị đi cùng Lâm Dật.

"Chờ đã, lần này để tôi lên!" Lý Sinh gọi lại.

"Tiên sư, các người đã xong chưa." Lâm Dật không nhịn được mắng: "Nếu ông đây còn phải đứng đây đánh nhau với các người, mẹ nhà nó không cần báo danh nữa cũng được."

"Cậu đánh thắng hai tên rác rưởi thôi, sao phải mạnh miệng?" Lý Sinh nói.

"Tôi cho cậu biết, tôi khác với họ. Chiêu thức của cậu không có tác dụng gì với tôi. Nếu cậu sợ thì từ bỏ tư cách nội bộ, cạnh tranh công bằng với mọi người đi."

"Thật phiền hà, đến thì đến đi, nhanh một chút, đừng làm chậm trễ thời gian."

"Xin chỉ giáo!"

Lý Sinh không do dự. Trong mắt anh ta, với thực lực của mình, đối phó với Lâm Dật không cần phải chuẩn bị.

Thấy Lý Sinh xông tới, Lâm Dật nhấc chân đạp cho một phát, vững vàng đạp vào bụng tên kia.

"Ngày ngày chỉ biết mẹ nó chỉ giáo, chỉ giáo cái con bà nhà ngươi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 870.
Bình Luận (0)
Comment