Suy nghĩ của Lâm Dật là, tùy tiện lộ ra hai chiêu để đuổi đám người này đi.
Không ngờ đám người này còn được voi đòi tiên.
Lý Sinh bị đá bay ra xa vài mét, ngã trái ngã phải, phun cả máu.
Hít…
Thấy thảm trạng của Lý Sinh, người nhìn thấy đều hít một hơi lạnh.
Người đàn ông này là ai?
Gầy gò như vậy mà lại mạnh thế sao?"
Nhan Từ không có biểu tình gì. Cái tính của Lâm Dật thật xông xáo.
Lâm Dật nhìn Trương Húc:
"Anh có muốn thử hay không? Xem xem tôi có tư cách nội bộ không?"
"Không, không cần."
Trương Húc liên tục xua tay, sợ đến độ giật lùi hai bước.
Vốn gã tưởng Lâm Dật chỉ mạnh hơn mình một chút, so với các tuyển thủ báo danh ở đây thì còn một khoảng cách nhất định.
Không ngờ thực lực Lâm Dật lại mạnh như vậy.
"Đi thôi." Lâm Dật nói với Nhan Từ.
Nhan Từ gật gù. Hai người cùng đi lên tầng hai. Trần Đông Triết trước đó biểu lộ kiêu ngạo tăng vọt, bây giờ cũng ngừng chiến.
Anh ta cũng không xác định mình có thể đấu được với Lâm Dật hay không.
Nếu thua thì thật mất mặt.
Dù sao, với thực lực của anh ta, muốn vượt qua khảo sát thể lực không phải điều gì khó.
Hai người đi vào phòng họp nhỏ trên tầng hai. Lâm Dật nhìn thấy có mười mấy người bên trong, vẫn là đàn ông chiếm đa số.
Những người ngồi ở đây có thể hình, cơ bắp chênh lệch rất lớn với những người ngoài kia.
Chỉ có thể dùng từ "Vóc dáng đẹp đẽ" để hình dung họ, hoàn toàn không liên quan gì đến từ cường tráng.
Những người này đều có nhân viên chuyên môn giảng giải hạng mục cần chú ý cho họ.
Có thể nói là cực kỳ cẩn thận.
Thấy Lâm Dật và Nhan Từ đi vào, người trong phòng dồn dập nhìn sang.
Tổ hợp trai xinh gái đẹp thật hấp dẫn tầm mắt.
"Chị, nhìn anh chàng kia kìa, trông thật đẹp trai, mà dường như cũng nhận được tư cách nội bộ."
Người vừa nói là một thiếu nữ mặc hoodi màu trắng, vóc người không cao, tạo cho người khác một cảm giác lung linh, khéo léo, tinh quái.
Nhưng ở mùa này mà lại mặc ít như vậy, thiếu nữ này coi như độc nhất.
Bên cạnh thiếu nữ còn có một cô gái thắt bím tóc đuôi ngựa ngắn, nhẹ nhàng thoải mái, tương xứng với gương mặt đẹp như trứng ngỗng.
"Chắc là chuyên gia sinh tồn hoang dã, không cùng loại người với chúng ta."
Dù sao cũng là tiết mục sinh tồn nơi hoang dã, thực lực bản thân và kỹ năng sinh tồn đều quan trọng ngang nhau.
Vì vậy, nếu thực lực bản thân không mạnh thì sẽ không nhận được thư mời nội bộ.
Người có tri thức sinh tồn nơi hoang dã phong phú sẽ càng được ban tổ chức tiết mục coi trọng.
"Như vậy chẳng phải thích hợp sao? Phương diện này là sở đoản của chị. Nếu có thể lập tổ đội với anh ta, chúng ta nhất định có thể đi càng xa hơn."
"Nhạc Nhạc, em cũng quá nghiêm túc. Bằng vào năng lực của anh và Gia Ny, chúng ta không cần người khác hỗ trợ."
Người con trai nói chuyện ngồi bên cạnh cô gái tóc ngắn. Người này có làn da màu nâu mạnh khỏe, đeo khuyên tai đính kim cương, hai chân vắt chéo, tỏ vẻ phản đối.
"Anh Hàng, anh cũng đừng nói thế. Ban tổ chức thiết trí tiền thưởng cao như vậy, chắc chắn cao thủ có cả đống lớn. Các anh cẩn thận một chút, tốt nhất là tìm người kết đội."
"Kết đội thì vô vị, cũng không thể hiện được năng lực của chúng ta." Người con trai tóc ngắn nói: "Chỉ cần hợp tác với chị Gia Ny của em, muốn lấy được hạng nhất là không vấn đề."
Cô gái tên Gia Ny nghiêng đầu liếc Lâm Dật.
Cô dường như không quá tán đồng với quan điểm của người con trai tóc ngắn.
Thêm người thì thêm phần sức mạnh. Dù sao, tiết mục như vậy tràn ngập sự không chắc chắn, cũng không phải cứ thực lực mạnh là có thể lấy được hạng nhất.
"Những người này cũng có tư cách nội bộ?" Ngồi sau góc, Lâm Dật hỏi.
Nhan Từ gật gù:
"Bất ngờ hả? Rất nhiều tiết mục đều có phân đoạn tương tự."
"Anh cho rằng vừa rồi em lừa người ta, không ngờ thật sự là có."
"Em chỉ là đạo diễn, quyền lợi không lớn như anh tưởng. Về chuyện quy tắc, em cũng không dám nói bậy."
Lâm Dật lại nhìn người xung quanh một lượt.
"Những người này rất trâu bò sao?"
"Đều rất lợi hại. Có mấy người là chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, rất nổi tiếng trong phạm vi toàn thế giới. Số ít còn lại là loại hình có khả năng hành động rất tốt, cũng giống như anh. Nói chung đều không đơn giản."
"Tiết mục của các em không phải một chương trình truyền hình thực tế sao, sao làm long trọng như vậy?"
"Anh có thể nói là truyền hình thực tế, điều đó không giả chút nào. Tuy thế, tiết mục của bọn em lại không giống tiết mục khác."
"Anh nhớ trước đây em có nói, tiết mục này dường như là quay trực tiếp?"
Nhan Từ tiếc nuối nhún vai:
"Ý nghĩ của em là quay trực tiếp, nhưng cuối cùng bị nhà đài phủ nhận. Họ nói là quá nhiều nhân tố không thể khống chế. Cuối cùng ngẫm lại, nhà đài nói cũng có lý, hơn nữa cũng không tiện cho bán quảng cáo."
Lâm Dật gật gù, Nhan Từ nói cũng đúng.
Truyền hình trực tiếp quả thực không thích hợp quay trong thời gian quá dài, sẽ phát sinh rất nhiều chi phí không cần thiết khi cho ra thành phẩm. Hơn nữa, thời gian kéo dài, tính thú vị cũng sẽ hạ thấp.
Quay trực tiếp tuy rất chân thực, nhưng không thú vị bằng thứ được biên tập trước.
"Địa điểm định ra chưa?"
Nhan Từ ngẩng đầu:
"Một hòn đảo độc lập trên biển, điều kiện rất ác liệt. Anh phải chuẩn bị tâm lý."
"Vậy là quyết tâm à?"
"Hết cách rồi, đây là chương trình do vài nhà đài liên hợp tổ chức, đương nhiên phải chọn nơi thú vị." Nhan Từ đáp.
"Hơn nữa, anh cũng biết, những người nước ngoài kia đều là thiên tài tìm đường chết. Nếu chọn địa điểm bình thường, nhất định sẽ bị họ nhổ nước bọt. Vả lại, người khởi xướng tiết mục là bọn em, phải thật lòng một chút, bằng không phân đoạn báo danh không nghiêm ngặt như vậy."
"Có người sẽ chết sao?"
"Anh còn sợ chết?"
"Nói thừa, vợ còn chưa cưới, con chưa đẻ, anh làm sao lại không sợ chết?"
Nhan Từ cười duyên:
"Yên tâm, bọn em đã làm rất nhiều biện pháp an toàn, chỉ cần không tự mình tìm đường chết thì không thành vấn đề."
"Tiết mục này khi nào bắt đầu?"
"Nửa tháng sau. Bởi vì còn công tác chuẩn bị kỹ lưỡng." Nhan Từ đáp.
"Anh xem hợp đồng trước đi, không có vấn đề thì ký vào."
Lâm Dật nhìn lướt qua hợp đồng. Nội dung chủ yếu trong đó đều xoay quanh vấn đề an toàn.
Ban tổ chức chương trình có thể bảo đảm sự an toàn của người tham gia, nhưng nếu bất ngờ bị thương, ban tổ chức sẽ mặc kệ, đều phải xem xem công ty bảo hiểm có thể bồi thường bao nhiêu.
Có thể nói là một chiếc nồi tốt.
Ngoài ra còn công bố chuyện tiền thưởng. Người được hạng nhất sẽ nhận được năm triệu đô la Mỹ. Hạng hai nhận được ba triệu. Hạng ba được một triệu.
Các thứ hạng sau đó, sẽ căn cứ thứ tự khác biệt mà phần thưởng tiền mặt sẽ khác.
Quan trọng nhất là, chỉ cần tham dự đã được nhận phần thưởng năm trăm đô la Mỹ cơ sở.
Đây tuyệt đối là điều xưa nay chưa từng có trong lịch sử truyền hình thực tế.
Nhưng Lâm Dật cũng biết, trên đời không có cơm trưa miễn phí. Người ta trả tiền thưởng kếch xù như thế, tuyền thủ tất nhiên cũng phải trả giá nhiều, thậm chí là có nguy hiểm.
Lâm Dật cười, tự nhủ:
"Tiết mục này dường như rất thú vị."
------
Dịch: MBMH Translate