Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 876 - Chương 874. Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Ma Quỷ

Chương 874. Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Ma Quỷ
Chương 874. Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Ma Quỷ

"Đừng đừng đừng, ở phương diện này, trước sau anh đều là lão đại." Lâm Dật cười đáp.

"Vốn tôi định mang thứ này tới cho anh xem giúp xem có Bug nào hay không, hiện giờ thì không cần, lập tức đưa lên chiến trường luôn đi."

"Trước tiên đừng gấp, tôi giúp cậu đi xin độc quyền trước, sau đó đi làm việc này."

"Việc này phiền Thẩm lão đại."

"Việc nhỏ thôi." Trầm Thiên Trác phất tay một cái: "Nhưng chuyện này có cần ký danh Chủ tịch thành phố Lương không?"

"Không cần bỏ thêm. Sau khi chúng ta thu được thành quả cũng không cần thêm tên cô ấy." Lâm Dật nói.

"Đưa cho cô ấy nhiều chiến tích quá, không chừng ngày nào đó cô ấy lại bị điều đi thủ đô mất. Tôi phải giữ cô ấy ở lại Trung Hải."

"Đây là chuyện của người trẻ các cậu, tôi không quản được. Nói chung, cậu nói làm thế nào, tôi làm thế ấy."

Nói xong, Trầm Thiên Trác nhìn đồng hồ đeo tay:

"Đi thôi, đã trưa rồi, đi ăn cơm."

"Ừm."

Tán gẫu chuyện chính xong, Lâm Dật và Trầm Thiên Trác cùng đi quán cơm Đông Bắc kia, ăn một bữa ngỗng hầm nồi sắt ngon lành, khiến Lâm Dật ăn không biết trời trăng gì nữa. Chuẩn bị có thời gian, anh cũng dẫn Kỷ Khuynh Nhan đến ăn.

Chợt, Kỳ Hiển Chiêu và Điền Nghiên lần lượt điện thoại tới.

Nội dung chủ yếu đều liên quan tới Intel. Tin tức trái chiều đã tuôn ra, ảnh hưởng đến nghiệp vụ của tập đoàn.

Lâm Dật vẫn thủng thẳng từ tốn, chẳng sốt ruột chút nào.

Theo anh thấy, tất cả những việc này đều là trò trẻ con, trình độ không nghiêm trọng.

Chờ đến lúc tin đồn trái chiều phủ ngập trời, hắn lại giáng cho một làn sóng phòng thủ phản kích, như vậy mới thú vị.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dật trong trạng thái tương đối thong dong, rảnh rỗi sẽ tới tập đoàn Lăng Vân.

Hành động như vậy đúng là khiến lãnh đạo cấp cao và các nhân viên bình thường căng thẳng.

Ngài Tổng tài luôn như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi lại thường trú ở công ty. Điều này trở thành chuyện ước ao của tất cả các nữ nhân viên.

Ngoại trừ văn phòng riêng và nhà vệ sinh, Lâm Dật xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy khá nhiều nhân viên nữ đứng xung quanh. Họ không ngừng xì xào bàn tán, thảo luận gì đó.

Lâm Dật trong phòng làm việc cảm thấy buồn chán, lật đi lật lại xem các tin đồn nhảm.

Điều khiến anh cảm thấy lạ là, từ ngày hôm đó, đối phương không hề có động tác kế tiếp nào.

Tuy rằng mỗi ngày đều có đủ loại tin xấu tuôn ra, nhưng đều không có thứ nào thực tế.

Giống như mưa bụi, tuy công ty cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng không tổn thương đến gân cốt.

Kẹt.

Cửa phòng làm việc của Lâm Dật được đẩy ra.

Cả tập đoàn Lăng Vân, trừ Hà Viện Viện, không ai dám đi vào văn phòng Lâm Dật mà không gõ cửa.

"Sao không gõ cửa, có phải đi qua cổng thành đâu."

"Thiết lập nhân vật của em không có hạng mục gõ cửa."

"Ài, thật hoài niệm thời gian chúng ta vừa khởi đầu, vừa dối trá lại khách khí."

"Ông chủ, anh bình thường một tí đi." Hà Viện Viện nói: "Bây giờ là giờ làm việc, người khác sẽ đánh giá."

"Ạch… Có việc gì em cứ nói."

"Vừa nãy em nói chuyện trong văn phòng anh Kỳ, anh ấy nhận được điện thoại từ Intel. Họ muốn hẹn anh ra tâm sự."

"Hẹn anh?"

Lâm Dật sờ sờ cằm.

"Thời gian, địa điểm?"

"Sáu giờ tối, nhà khách Tôn Ngự."

"Chính là cái chỗ vừa đắt vừa dở kia à?"

"Đúng, chính chỗ đó." Hà Viện Viện nói: "Nhưng em chưa từng ăn. Anh có thể gói chút mang về cho em không."

"Được, anh sẽ nói mang về cho chó ăn."

"Xì!"

Lâm Dật đứng dậy, xoay xoay lưng:

"Em nhắn tin giúp anh, nói anh sẽ đến đúng giờ."

"Vậy anh mang theo học tỷ không?"

"Không dẫn theo, dẫn theo cô ấy, khoác lác không tận hứng."

"Vậy em rủ học tỷ đi dạo phố."

"Được, thuận tiện ăn cơm với cô ấy."

"Yên tâm, chuyện này không cần anh bận tâm."

Bàn giao xong chuyện chính, Hà Viện Viện đẩy cửa rời đi.

Lâm Dật ăn cơm xong cũng rời công ty.

Mắt thấy đã sắp đến lễ Giáng Sinh, không chuẩn bị quà thì không kịp.

Những người khác còn dễ nói, chỉ có Kỷ Khuynh Nhan phải đặc biệt chút.

Cả buổi chiều, Lâm Dật đều đi dạo loanh quanh.

Tới gần sáu giờ tối, anh mới lái xe đi nhà khách Tôn Ngự.

Là nhà hàng ba sao Michelin đắt đỏ bậc nhất Trung Hải, mức giá của nhà hàng Tôn Ngự bình quân mỗi người hai nghìn tệ.

Nhưng nếu muốn ăn ngon, giá cả ít nhất phải tăng gấp đôi.

Sau khi ăn một lần, Lâm Dật đã ca tụng chỗ này là Thánh địa khoác lác.

Khó ăn bỏ mẹ mà lại còn đắt.

Tầng hai nhà hàng là khu chuyên VIP.

Diện tích tận hai trăm mét vuông mà chỉ đặt một cái bàn, thực sự muốn khoe khoang cỡ nào được cỡ đó.

Lúc này, bên cạnh bàn ăn dài có hai người phụ nữ.

Một người mặc áo nỉ bó sát màu đen, tuy quy mô không lớn, nhưng cũng căng tròn, trông khá mê người.

Tên người phụ nữ này là Andy Alice, là tổng giám đốc của Intel, con gái của Andy Moore, Phó tổng giám đốc Kinh doanh đương nhiệm Intel.

Sự kiện lần này do người phụ nữ này một tay dàn xếp.

Bên cạnh Andy Alice là một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, tóc dài xõa vai, gương mặt trái xoan xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại có phần phức tạp, giống như đang lo lắng gì đó.

Lâm Dật có quen biết người phụ nữ này, chính là Triệu Văn.

Hai người đã từng là bạn đại học, mà sau này ra làm việc cũng thường xuyên liên hệ. Tuy quan hệ không đến mức không có gì giấu nhau, nhưng cũng vô cùng tốt.

Mà khi Triệu Văn biết Intel đâm đơn kiện lên tòa án, Triệu Văn đã chủ động liên hệ với Andy Alice.

Cô trình bày quan hệ lợi hại trong đó, nhưng Andy Alice không nghe lọt tai.

Trên thực tế, Andy Alice cũng không muốn như vậy, nhưng hành động của Lâm Dật đã uy hiếp đến lợi ích của bên cô ta.

Cô ta nhất định phải đứng ra, bằng không địa vị bá chủ toàn cầu của Intel sẽ bị khiêu chiến.

Hơn nữa bọn họ cũng không cho phép nền khoa học kỹ thuật của Trung Quốc vượt lên trước.

Bởi vì bộ môn phân tích tại phố Wall đã từng tính toán vô số lần, một khi xí nghiệp khoa học kỹ thuật của Trung Quốc nổi bật, đó chính là tai nạn của toàn thế giới.

Căn cứ vào nguyên nhân này, trong Intel, các lãnh đạo cấp cao đều kiên định cho rằng, tuyệt đối không thể để một xí nghiệp như vậy quật khởi.

Nhất định phải bóp chết bọn họ!

"Bạn à, sao cậu không nói chuyện." Andy hỏi.

"Điều nên nói cũng đã nói với cậu, hiện giờ không còn gì để nói." Triệu Văn nói.

"Đợi lát nữa các cậu tán gẫu thế nào, tôi cũng không tham dự. Hơn nữa, lúc nói chuyện cũng đừng nhắc tới tôi, để tôi thanh thản ăn xong bữa cơm này đi."

"Không phải chứ, sao cậu lại sợ sệt người đàn ông kia như vậy?" Andy không thể hiểu được.

"Chẳng lẽ hắn là ma quỷ sao?"

"Hắn không phải ma quỷ." Triệu Văn chống cằm nói: "Nhưng hắn còn đáng sợ hơn ma quỷ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 874.
Bình Luận (0)
Comment