"Hắn quả thực rất lợi hại, nhưng đó là do cậu bất cẩn, tôi đã chuẩn bị vẹn toàn."
"Tôi không bất cẩn. Lần trước tôi cũng đã chuẩn bị vẹn toàn, không phải vẫn sảy chân sao? Suýt nữa bị hắn ta đánh chết."
"Hắn có tài năng ở lĩnh vực y học mà không ai so sánh được. Chúng ta thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Họ không có bất kỳ thủ đoạn gì có thể uy hiếp được chúng ta. Quyền chủ động nằm trong tay chúng ta."
Triệu Văn không còn lời nào để nói, chống cằm đờ người ra.
Hiện giờ cô đã không còn đòi hỏi có thể ăn xong bữa cơm đầy đủ nữa, chỉ cần Lâm Dật không nổi cáu lên tát mình là được rồi.
"Hắn đến rồi!"
Câu nói của Andy lập tức khiến Triệu Văn tỉnh táo hẳn. Triệu Văn nhìn về phía cửa, thấy Lâm Dật đang đi về phía mình.
Thấy Triệu Văn ngồi cạnh bàn ăn, Lâm Dật sửng sốt hồi lâu.
Sao Triệu Văn lại ở đây?
Chẳng lẽ cô ấy cũng quen người của Intel?
Này là quay đầu lại đã muốn báo thù mình?
Có vẻ như có khả năng này.
Chà chà, bà này đúng là không hết lòng gian mà.
Đã thế thì xử cô ta một phen.
Thấy Lâm Dật nhìn mình không có ý tốt gì, Triệu Văn sợ hãi run rẩy, vội vã đứng dậy đi về phía Lâm Dật.
"Anh đến rồi, bọn tôi chờ anh cả nửa ngày."
"Các người quen biết?" Lâm Dật hỏi.
"Bạn bè bình thường, quan hệ rất bình thường, anh đừng nghĩ nhiều." Triệu Văn nhỏ giọng nói.
"Chỉ là bạn bình thường sao?"
"Quả thực rất bình thường, anh đừng có hiểu lầm!"
"Hóa ra là như vậy."
Phù…
Triệu Văn thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mà hắn không hiểu lầm, bằng không mình sẽ khó khăn suốt cả năm mất.
Thấy Lâm Dật đi tới, Andy cũng đứng dậy nghênh đón, đưa tay chào hỏi Lâm Dật.
"Chúc Lâm tiên sinh tốt lành."
"Chào cô, tôi rất tốt." Lâm Dật ngồi xuống. "Trước tiên chọn mấy món đi, tôi chạy bên ngoài cả buổi trưa, đã hơi đói bụng."
Triệu Văn liếc mắt nhìn Andy. Trước tiên không nói Lâm Dật chuẩn bị dùng biện pháp gì đối phó với cậu ấy, chỉ là tư duy không giống người thường của hắn đã đủ cho cậu ấy nếm mùi rồi.
Andy cười đẩy thực đơn tới.
"Mời Lâm tiên sinh."
"Không cần nhìn thực đơn, nói phục vụ, mỗi món trên thực đơn đều cho một phần."
"Chuyện này..."
Andy dừng một chút, lần đầu thấy tình huống như thế này.
"Vậy được, nghe Lâm tiên sinh.”
Sau khi gọi món xong, Lâm Dật không lên tiếng, dùng điện thoại di động tán gẫu qua Wechat với Kỷ Khuynh Nhan.
Triệu Văn cũng im lặng không nói, chỉ lo mình bị kéo vào. Cô đã không muốn tiếp tục làm bia đỡ đạn.
Chỉ có Andy hơi lúng túng.
Mình hẹn hắn tới đây nói chuyện, sao bây giờ chẳng có chút phản ứng nào?
Người này thực sự là Tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân sao?
Sao lại cho người ta có cảm giác không phải?
Tốc độ đưa món lên cũng không phải nhanh, hơn nữa là mang từng món từng món lên, cực kỳ không hợp với thói quen ăn uống của Lâm Dật.
Nơi thế này, trừ chụp ảnh khoe khoang ra quả thực chẳng có tác dụng gì.
Sau khi món ăn được mang lên, Lâm Dật cũng không quan tâm cái khác, cúi đầu ăn.
Triệu Văn cũng giống vậy. Cô chỉ muốn lấp đầy bụng, bằng không lúc về còn phải một mình đi ăn.
Xem hai người đều ăn cơm, không có ý nói chuyện, Andy ngồi không yên.
"Lâm tiên sinh, lẽ nào anh không có gì muốn nói sao?"
Andy không muốn chủ động nhắc tới chuyện làm ăn là vì muốn chiếm quyền chủ động cho mình.
Phải chờ hắn mở miệng trước mới có thể mở rộng ưu thế của mình.
"Không phải cô hẹn tôi ăn cơm à? Tôi nên nói gì?"
Nói xong, Lâm Dật vỗ trán.
"Đúng đúng đúng, tôi nghĩ ra rồi, quả thực quên một chuyện."
Andy cười lắc đầu, thực sự là hết cách với người này. Thật không biết hắn làm thế nào sáng lập ra tập đoàn lớn như vậy.
Ài…
"Amen, cảm ơn Chúa ban tặng đồ ăn, ông đây bắt đầu ăn đây."
Phì!
Triệu Văn đang uống nước trái cây, suýt thì phun ra ngoài.
Quả nhiên, vẫn là mùi vị quen thuộc.
Andy trừng hai mắt, hiển nhiên không ngờ Lâm Dật lại nói như vậy.
"Tôi bảo anh nói không phải nói cái này."
"Không phải cái này thì cái gì? Người Mỹ các cô trước khi ăn cơm chẳng phải đều nói câu này sao?" Lâm Dật nói.
"Chẳng lẽ cô tin Phật, không chơi trò này?"
"Tôi không có ý này. Tôi cảm thấy chúng ta nên bàn chuyện làm ăn trước." Andy không nhịn được, quyết định ngả bài với Lâm Dật.
"Muốn nói chuyện gì thì cô nói đi, không cần nói bóng gió. Tôi ăn cơm bằng miệng, lỗ tai vẫn nhàn rỗi đây."
"Chúng tôi có thể hủy bỏ đơn tòa án kiện Long Tâm lũng đoạn, nhưng tôi hi vọng có thể nhập cổ phần khoa học kỹ thuật Long Tâm."
Lâm Dật nhìn Andy:
"Người Mỹ các cô toàn dùng đầu ăn cơm hả? Yêu cầu vô liêm sỉ như vậy mà cũng nói ra được?"
Triệu Văn im lặng không lên tiếng, cảm giác Lâm Dật muốn ra chiêu rồi.
"Tôi cảm thấy làm như vậy đều có lợi với hai nhà chúng ta. Chẳng lẽ Lâm tiên sinh không suy nghĩ một chút sao?"
"Tại sao tôi lại phải cân nhắc?"
"Bởi vì Intel chúng tôi là bá chủ trong ngành này. Quy mô của chúng tôi còn lớn hơn tất cả các sản nghiệp dưới cờ của anh. Lâm tiên sinh, anh nên biết rõ điều này."
"Điều này tôi biết, Intel các người quả thực trâu bò. Tập đoàn Lăng Vân của tôi vẫn chưa sánh được."
"Vì vậy, tôi cảm thấy sự hợp tác của chúng ta là cùng có lợi. Lâm tiên sinh không cần thiết phải cấp tiến như vậy. Long Tâm dựa lưng vào Intel, tôi tin rằng có thể mang tới cho Trung Quốc các vị lợi nhuận vô hạn. Anh nên thận trọng suy tính một chút."
"Tôi biết Intel các vị trâu bò, nhưng AMD cũng không kém. Chênh lệch giữa các vị có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đừng cho rằng mình sẽ ngồi mãi cái ghế số một đó."
"Tôi biết điều ấy. AMD những năm qua phát triển mạnh mẽ, thậm chí có xu thế đạt tới trình độ của chúng tôi. Nhưng anh nhất định phải thừa nhận, AMD và chúng tôi có chênh lệch nhất định. Chúng tôi vẫn là nhà cung cấp chip số một thế giới, không chỉ trước kia hay hiện tại, mà cả tương lai cũng thế."
"Cô nói như vậy, tôi không phản bác cô."
"Cho nên Lâm tiên sinh đồng ý sao?"
Triệu Văn lườm một cái, oán thầm nghĩ:
"Hắn mà đồng ý mới quái."
"Đồng ý cái lông ấy."
Lâm Dật nói xong, lấy USB trong túi ra, vung vẩy trước mặt Andy.
"Biết đây là cái gì không hả?"
"USB?"
"Thông minh, nhưng nó không phải một cái USB bình thường." Lâm Dật cười nói.
"Cái khác không dám nói, nhưng thứ trong đây đủ để đá các cô khỏi cái ghế số một thế giới xuống."
Nói xong, Lâm Dật đẩy USB sang.
"Nếu như không tin, cô có thể dùng máy tính thử xem. Lâm Dật tôi nói chuyện giữ lời, không tin, cô có thể hỏi Triệu Văn một chút."
Triệu Văn run rẩy không nói ra tiếng, xem như ngầm thừa nhận lời Lâm Dật.
Nhưng cô biết, đồ vật trong cái USB kia tất nhiên có năng lực hủy diệt Intel.
Vẻ mặt Andy trở nên nghiêm túc, lấy chiếc notebook quả táo của mình mang theo ra, cắm USB vào.
Cô ta phát hiện bên trong chỉ có một tập tin.
Bên trên viết vài chữ "Tài liệu khảo cứu".
Andy căng thẳng mở tập tin, nhấn vào một văn kiện trong đó.
Tiếp theo, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
------
Dịch: MBMH Translate