Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 879 - Chương 877. Có Người Thay Ông Anh Gánh Bớt Gánh Nặng Tiến Lên

Chương 877. Có Người Thay Ông Anh Gánh Bớt Gánh Nặng Tiến Lên
Chương 877. Có Người Thay Ông Anh Gánh Bớt Gánh Nặng Tiến Lên

Trừ dòng chữ đó ra như là sợ Andy xem không hiểu phía dưới còn có một dòng chữ tiếng anh.

Triệu Văn bĩu môi, cái này thật sự là có tâm muốn giết người mà!

"Không thể nào! Đây là máy tính tư nhân của tôi, không bao giờ kết nối mạng, tại sao lại như vậy?"

Triệu Văn ý vị sâu xa vỗ vai Andy:

"Khi cậu cắm cái USB đầu tiên vào thì máy tính của cậu đã trúng độc rồi, bằng không sao hắn có thể giao USB chứa kỹ thuật chip 3.0 vào tay cậu? Ngoài ra, đồ vật trong máy tính của cậu vô cùng có khả năng đã bị hắn cướp đi, hãy cầu mong không có thứ gì quan trọng đi."

Andy yên lặng, tay ôm đầu, thần thái thống khổ.

"Tại sao lại như vậy…"

"Bởi vì Trung Quốc có câu thành ngữ, gọi là khó lòng phòng bị."

Đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Dật nhìn đồng hồ trên tay thấy đã bảy giờ rưỡi tối, nhưng không gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.

Ngày kia chính là lễ Giáng Sinh, trước tiên anh cần chuẩn bị quà kỹ càng.

Chết tiết, một cái lễ vớ vẩn mà phải chuẩn bị bốn phần quà.

Vì sao ông Trời lại làm khó đứa con hiền lành như mình chứ?

Liếc nhìn chỉ đường, Lâm Dật lái xe tới quảng trường Thời Đại gần đó, đi thang máy lên tầng bốn.

Đây là khu trang sức châu báu. Mười công ty cung cấp đá quý lớn nhất thế giới đều có cửa hàng tại đây.

Chỉ cần có tiền, không có gì mà không mua được ở Trung Hải.

"Móa, các cậu xem người con trai ở cửa thang máy kìa, trông thật đẹp trai."

"Sắp tới lễ Giáng Sinh, anh ta một mình đến đây, chắc chắn là mua quà cho bạn gái."

"Vậy đến lôi kéo một phen đi. Anh chàng đẹp trai như vậy, dù thế nào cũng phải kéo vào cửa hàng chúng ta, nhìn gần một phen."

"Nhưng cậu không thấy anh ta quá trẻ sao? Giá cả ở Harry Winston không rẻ. Các cậu cảm thấy anh ta có được không?"

"Mua hay không quan trọng vậy sao? Xem anh trai mới là mong muốn cuối cùng."

"Chậc chậc chậc, tớ thích cách nói này của cậu."

Nói xong, một nữ nhân viên tóc dài vung tay về phía Lâm Dật.

"Anh trai, mua quà sao? Đến Harry Winston chúng tôi xem đi. Tôi có thể giảm giá cho anh."

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện là thương hiệu Harry Winston.

Tuy anh không qua lại trong giới thời trang, nhưng quen biết nhiều người phụ nữ, ít nhiều gì cũng biết một chút.

Harry Winston và Van Cleef & Arpels đều là thương hiệu xa xỉ số một trong giới trang sức đá quý, có năng lực coi thường tất cả các hãng trang sức khác.

Giống như Hermes đứng trên đỉnh giới xa xỉ phẩm vậy.

"Anh trai, đến Van Cleef & Arpels chúng em xem một chút đi! Mới ra sản phẩm mới, còn là hàng giới hạn."

"Vậy tôi qua xem một chút."

Vì từng mua trang sức của Van Cleef & Arpels tại Vạn Đạt nên Lâm Dật có ấn tượng khá tốt với thương hiệu này.

Đặc biệt là trang sức cỏ bốn lá, kinh điển trong kinh điển.

Vừa vặn, ngày mai là cuối tuần, sau khi mua xong có thể tặng Vương Oánh trước.

Có thể rút bớt chút thời gian cho ngày Giáng Sinh kia.

"Xì, tiện nhân, cướp anh đẹp trai của chúng ta."

"Hừ hừ, chờ lúc có thêm anh đẹp trai nữa, để cho mấy người. Van Cleef & Arpels sẽ không cướp nữa.

"Tôi đã làm ở đây mấy năm, chưa từng thấy anh đẹp trai như vậy. Người tiếp theo cũng không thể đẹp trai như anh ta."

"Vậy bọn này mặc kệ."

"Anh trai, anh không thể quá bất công được, thế nào cũng phải qua chỗ bọn em xem một chút chứ. Harry Winston bọn em không kém bọn họ."

"Đừng gấp, chờ tôi xem xong bên này sẽ qua bên đó."

"Vậy bọn em chờ anh đó!"

Lâm Dật cười gật đầu, cảm giác mình không giống như đi siêu thị, mà giống như triển lãm.

Van Cleef & Arpels là một trong các thương hiệu đá quý đỉnh cấp thế giới. Giá cả của nó không hề bình dân chút nào.

Những ông chủ thông thường hầu như đều chỉ nhìn bên ngoài, còn giá của những đồ bên trong không phải thứ mà họ có thể giới thiệu.

Nhưng ở thành phố quốc tế hóa lớn như Trung Hải, trước giờ chưa từng thiếu người có tiền.

Hơn nữa, lễ Giáng Sinh đã tới gần, người tới đây mua đồ cũng tăng lên, mà hầu hết là đàn ông.

Chỉ có điều, những người đó hầu hết là vừa thấy đã vò đầu bứt tai, tâm lý từ trong ra ngoài đều thống nhất.

Mua cái gì mới được đây?

Đón Lâm Dật vào, nữ nhân viên cửa hàng mặt hồng hồng hỏi:

"Tiên sinh, anh mua quà cho bạn gái sao?"

"Thông minh."

"Gần đây trong cửa hàng chúng em có hai sản phẩm mới, anh có thể nhìn xem một chút."

"Được."

Lâm Dật không giỏi chọn quà, không thì đã không phải đau đầu lâu như vậy.

Nữ nhân viên dẫn Lâm Dật tới quầy chuyên doanh, dịu dàng nói:

"Tiên sinh, chiếc vòng tay cỏ bốn lá phiên bản bạch kim này là mặt hàng đặc biệt của Van Cleef & Arpels đẩy ra mùa Giáng Sinh, còn là phiên bản giới hạn. Cả Trung Hải chỉ có hai mươi bộ như vậy. Hiện giờ đã có tám bộ được bán. Anh có thể xem xem."

"Giá mười tám triệu có hơi đắt." Lâm Dật lẩm bẩm: "Nhưng hình thức thật rất đẹp. Đắt thì đắt đi, tôi lấy cái này."

"Ấy…"

Người trong cửa hàng đều nhìn về phía Lâm Dật, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Sao lại nhìn tôi như vậy hả? Lẽ nào tôi không đủ tư cách mua? Hay phải hẹn trước?"

"Không, không phải…"

Nữ nhân viên nói lắp:

"Tiên sinh nhìn lầm, không phải mười tám triệu, là một triệu tám."

"Hóa ra là một triệu tám à, vậy thì chẳng có gì phải do dự, chọn nó đi."

Người xung quanh đều thè lưỡi, con nhà giàu từ đâu đến vậy?

Đồ trang sức giá mười tám triệu mà cũng dám mua?

"Tiên, tiên sinh, anh quẹt thẻ hay tiền mặt?" Nữ nhân viên dò hỏi.

"Đừng gấp, tôi còn muốn mua cái nữa." Lâm Dật nói: "Vừa nãy không phải nói còn có một món nữa sao? Ở đâu?"

"Còn mua nữa?" Nữ nhân viên sửng sốt: "Tiên sinh, là một nhân viên kinh doanh chuyên nghiệp, thực ra tôi kiến nghị với anh, mua một món quà vào lễ Giáng Sinh như vậy là tốt rồi. Nếu mua nhiều, sẽ ảnh hưởng tới…"

"Cô muốn nói, nếu mua một đống lớn, trông sẽ giống một tên nhà giàu mới nổi đúng không?"

"Tôi, tôi không có ý đó. Dù sao đồ hiếm cũng đắt tiền mà."

"Đạo lý không sai, chủ yếu là không chỉ có một người mà, dù sao cũng phải tưới mưa móc cho đủ chứ."

"Hử?"

Những người đàn ông trong cửa hàng đều quăng ánh mắt ao ước vì phúc của Lâm Dật.

Một lần tặng hai người?

Mẹ nó, thật là phúc tề nhân!

"Tiên sinh, mời qua bên này." Nữ nhân viên dẫn Lâm Dật tới quầy hàng khác: "Đây là mặt dây chuyền Zhenzhi mới ra mắt, là chiếc cuối cùng trong series, giá 1.98 triệu tệ."

"Được, hai cái này, bọc lại cả đi. Tôi còn có thẻ hội viên chiết khấu bảy phần, cô giúp tôi thanh toán tiền."

Thấy thẻ hội viên kim cương của Lâm Dật, nữ nhân viên cửa hàng không tỏ ra quá kinh ngạc.

Mua trang sức thôi mà bỏ ra tận bốn triệu tệ, có thẻ hội viên kim cương như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

"Hắc, người anh em, một thoáng đã có hai người bạn gái, thật lợi hại!"

Trong lúc Lâm Dật chờ quẹt thẻ, một ông anh tuổi trung niên nói.

"Cũng được, chỉ cần học cách quản lý thời gian, anh cũng có thể giống như tôi."

"Vừa nhìn đã thấy là tay già đời trong tình trường, bắt bí thật đúng chỗ."

"Còn may còn may, quá nửa là thiên phú."

"Vậy lão ca thỉnh giáo cậu chút chuyện được không?"

Lâm Dật nhìn tay người đàn ông trung niên, nói:

"Anh đã chọn xong rồi, còn gì cần thỉnh giáo?"

"Không phải chuyện chọn quà. Gần đây có chút vấn đề vẫn quấy nhiễu tôi." Người đàn ông trung niên vò đầu nói.

"Đều nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nhưng con cọp cái nhà tôi sao lại dịu dàng như thế?"

Ừm ừm…

Lâm Dật ý vị sâu xa vỗ vai người trung niên.

"Nào có cái gì mà năm tháng tĩnh tại, chỉ là có người gánh đỡ gánh nặng thay ông anh tiến lên mà thôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 877.
Bình Luận (0)
Comment