Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 880 - Chương 878. Bất Ngờ Gặp Mặt

Chương 878. Bất Ngờ Gặp Mặt
Chương 878. Bất Ngờ Gặp Mặt

Người đàn ông trung niên sửng sốt, dường như không nghe thấy rõ ràng.

"Tiên sinh, đồ của ngài đã được gói gọn, còn cả thẻ của ngài, xin cầm cẩn thận."

Lâm Dật gật gù, sau đó đi ra khỏi Van Cleef & Arpels, chuẩn bị đi sang Harry Winston.

"Anh trai, anh thật bất công, nói đi vào tiệm bọn em xem mà lại đi vào Van Cleef & Arpels mua đồ."

"Đúng nha, mà một thoáng đã mua hai cái. Tốt xấu gì cũng để một cái cho bọn em chứ."

"Ai nói chỉ có hai?" Lâm Dật nói

"Tôi chuẩn bị mua bốn cái, mua hai cái ở bên họ, lại sang bên các cô mua hai cái. Tôi ban mưa móc như thế, lẽ nào các cô không hài lòng."

"Hả? Bốn người? Anh trai ứng phó nổi không?"

"Hiện giờ, mỗi ngày tôi có bình quân bốn giờ rảnh rỗi, cho nên bốn người không phải vấn đề lớn.

"Anh trai thật lợi hại. Mau tới cửa hàng bọn em xem đi."

Hai nữ nhân viên đón Lâm Dật vào:

"Anh trai, anh mua vòng tay và dây chuyền bên kia rồi, muốn xem nhẫn của nhà chúng em không?"

"Vậy thì mua nhẫn."

"Có dự tính giá không?"

"Không." Lâm Dật nói: "Lớn một chút."

"Hì hì, lớn một chút là bao nhiêu? Em 37B có được không?"

"Vậy chắc chắn là không được, ít ra cũng phải 36D trở lên."

"Vậy thì cửa hàng bọn em phải tăng tiến rồi, ha ha…"

Trêu chọc nữ nhân viên cửa hàng một hồi, Lâm Dật được dẫn tới quầy hàng chuyên doanh.

"Anh trai, anh xem cái này. Đây là bảo vật bảng hiệu của bọn em, kim cương 18 carat cắt hình bát giác, phía dưới là đế bạch kim, nhưng giá có hơi đắt."

Lâm Dật liếc giá:

"Năm triệu tệ?"

"Vâng, không phải là rẻ."

Nữ nhân viên cửa hàng hơi chột dạ nói:

"Nhưng trong cửa hàng còn có các kiểu dáng khác. Em dẫn anh đi xem."

"Không cần, cái này là được." Lâm Dật nói: "Chỉ là món quà Giáng Sinh, không phải cầu hôn, không cần phải chọn trái chọn phải."

Thấy vẻ mặt Lâm Dật bình tĩnh như thế, lần này nữ nhân viên xác định anh trai này thực sự là nhà giàu siêu cấp.

Chọn xong quà cho Kỷ Khuynh Nhan, còn lại là Lương Nhược Hư.

Nhưng Lâm Dật có phần băn khoăn.

Những món đồ quý giá này không quá thích hợp với cô ấy, không thì dễ bị người ta gọi là trà xanh.

Nhưng về giá cả lại cũng không thể quá rẻ, còn không được để lộ liễu quá, thật bó tay.

Lượn quanh cửa hàng một vòng, Lâm Dật thấy trong quầy có một đôi khuyên tai dạng đinh màu xanh lam, anh hỏi:

"Món này bao nhiêu tiền?"

"Đây là trang sức bạch kim, trên mặt đính kim cương xanh Nam Phi, mỗi viên một carat, giá năm triệu ba trăm ngàn."

"Được, cái này được, trông như hàng giả. Lấy cái này đi."

"Ặc…"

Nếu là người bình thường nói thế, nhân viên cửa hàng chắc sẽ giận điên.

Nhưng Lâm Dật không phải người bình thường, bởi vì hắn đẹp trai lại còn nhà giàu.

"Anh trai, Harry Winston là cửa hàng đại diện, xưa này không bán hàng giả." Nữ nhân viên giải thích.

"Nhưng trong nước khá thích kim cương. Kim cương xanh là mặt hàng khan hiếm, lượng tồn trong nước không có nhiều, quả thực dễ bị người ta cho là hàng giả, có vẻ không quý phái."

"Tôi cần chính là cảm giác này. Thân phận của cô ấy khá đặc biệt. Đồ vật quá quý giá, đeo trên người cô ấy cũng không thích hợp."

"Ấy… đặc biệt cỡ nào?"

"Đừng hỏi thăm linh tinh, không thì cửa hàng các cô dễ bị đóng cửa đấy."

"Không đến nỗi chứ? Bọn em ở đây lệ thuộc vào Quảng Trường Thời Đại."

"Nếu như cô ấy không vui, Quảng Trường Thời Đại cũng phải đóng cửa. Cửa hàng này của các cô tính là cái gì."

Nhân viên cửa hàng Harry Winston đều choáng váng.

Lại có thể đóng cửa cả Quảng Trường Thời Đại, thật lợi hại nha!

"Được rồi, đừng lo lắng, quẹt thẻ đi."

"Được được được, em đi đóng gói cho anh."

Mười mấy phút sau, mọi thứ đã xong xuôi, lại còn tri kỷ viết thêm lời nhắn thân mật. Điều này mạnh hơn Van Cleef & Arpels một chút.

Nhưng để bảo vệ việc riêng tư của Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư, Lâm Dật đều dùng chữ viết tắt.

Mua xong đồ, Lâm Dật cất trong góc kín của xe cho khỏi bị phát hiện, sau đó gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.

"Anh vừa hết bận, có món gì muốn ăn không? Anh mang về cho em."

"Em còn chưa về, nhưng có thể mua chút bánh rán, em muốn ăn."

"A? Muộn như vậy còn chưa về à?"

"Em với Viện Viện vừa cơm nước xong, đang ở bờ sông. Anh có muốn tới không?"

"Ái cha, Hà Viện Viện có ý gì? Mình đã có bạn trai còn muốn chiếm lấy vợ anh."

Nghe thấy hai chữ "Vợ anh", Kỷ Khuynh Nhan cười:

"Chủ yếu là hai bọn em đã lâu chưa cùng nhau đi dạo phố như vậy, cho nên hôm nay về chậm chút, hi hi."

"Em phát định vị cho anh, anh đi tới."

"Ừ."

Ngắt điện thoại, Lâm Dật tới khu thương mại tiếp theo, mua một ít bánh rán gạo nếp mà Kỷ Khuynh Nhan thích ăn, sau đó đi tới bờ sông theo định vị.

Kỷ Khuynh Nhan mặc áo gió màu vàng nhạt và quần jean xanh lam, chân đi đôi bốt nhỏ. Gió sông thổi qua, ánh mắt người bên ngoài đều rơi về phía cô.

Hà Viện Viện mặc áo khoác xám với quần legging, không khác mấy so với trang phục của Kỷ Khuynh Nhan.

"Lâm Dật mau tới đây! Em vừa mua cho anh hộp bánh mật xào, cực kỳ ngon."

Thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan chạy chậm tới, đưa món ăn cho anh.

"Ừ, bánh rán gạo nếp của em đây."

"Về nhà ăn, nhiều người trên đường như vậy, ăn rất bất nhã."

Kỷ Khuynh Nhan đáng yêu vươn một ngón tay.

"Em lặng lẽ ăn một cái."

"Vậy cũng không được, nếu để cho Hà Viện Viện nhìn thấy, chắc chắn cô ta sẽ cướp với em. Đợi lát nữa về nhà từ từ ăn."

"Này này này, anh có ý gì? Em trả giá toàn bộ thanh xuân cho công ty, ăn của anh một cái bánh rán đã làm sao?" Hà Viện Viên kêu gào.

"Muốn ăn thì đòi Cao Tông Nguyên, đừng tìm anh."

"Thật không hiểu làm sao học tỷ lại xem trọng anh. Mất trắng học tỷ của em rồi." Hà Viện Viện phì phì nói.

"Đúng dịp, anh cũng có nghi vấn như vậy."

"Anh cũng cảm thấy mình không xứng với học tỷ em sao?"

"Không không không, anh nghi ngờ vì sao Cao Tông Nguyên lại thích em."

"Mẹ kiếp, bà đây cũng là hàng quý hiếm đấy."

"Được rồi được rồi, hai người còn thích ầm ĩ." Kỷ Khuynh Nhan oán giận nói: "Vừa gặp mặt đã vậy, đúng là…"

"Học tỷ, chúng ta đi thôi, không cần quan tâm anh ta nữa."

Hà Viện Viện kéo tay Kỷ Khuynh Nhan đi trước. Lâm Dật bất đắc dĩ, chỉ đành theo sau.

Anh cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, thuận tiện còn có thể bấm Wechat.

Bỗng nhiên, Lâm Dật nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện cùng dừng bước.

Ngẩng đầu lên nhìn, bất ngờ anh thấy, phía trước hai người khoảng mười mét có một người đàn ông mặc bộ đồ bông màu đen.

Người kia đeo kính mắt tương tự Hà Viện Viện.

Hử?

Kia không phải bạn trai cũ Khâu Húc Thành của Hà Viện Viện sao? Sao lại đụng phải ở đây?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 878.
Bình Luận (0)
Comment