Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 881 - Chương 879. Cùng Nhau Bình An

Chương 879. Cùng Nhau Bình An
Chương 879. Cùng Nhau Bình An

"Trung Hải lớn như vậy, tùy tiện đi dạo trên phố cũng có thể gặp được à?"

Lâm Dật khẽ xoa cằm, đứng yên tại chỗ. Chuyện này cứ để cho Hà Viện Viện tự mình giải quyết thì thỏa đáng hơn, mình không có cách nào dính loạn vào.

Kỷ Khuynh Nhan cũng nghĩ vậy.

Cởi chuông cần người buộc chuông, đây là chuyện riêng của Viện Viện, mình không có tư cách tham dự, cô lặng lẽ lùi đến trước mặt Lâm Dật.

"Viện Viện."

Rõ ràng Khâu Húc Thành thấy Hà Viện Viện cũng hơi bất ngờ, có hơi lúng túng.

"Thật là đúng lúc, chúng ta đã nhiều năm không gặp, không ngờ anh lại gặp được em ở đây."

"Đúng là khéo thật." Hà Viện Viện vừa cười vừa nói.

"Bây giờ em sống tốt chứ?"

"Mọi chuyện đều rất tốt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ông chủ ở trước mặt tôi cũng phải cúi đầu, ngoan ngoãn đấy."

Lâm Dật: ...

Mẹ nó, tôi với cô có thù lớn tới mức nào, sao cô cứ phải giẫm đạp lên tôi thế?

"Anh rất xin lỗi em về chuyện năm đó, hi vọng em đừng hận anh."

"Chia tay không phải rất bình thường sao? Khi đó hai chúng ta đều rất trẻ tuổi, ngây ngô, sao lại làm như anh cắm sừng tôi vậy?"

Trong lời nói cử chỉ của Khâu Húc Thành rõ ràng không thoải mái tự nhiên như Hà Viện Viện, có công có thủ, có chút lúng túng cũng chỉ cười quay đi.

"Em có rảnh không? Chúng ta ăn một bữa cơm chứ?"

"Sợ là không được, tôi có hẹn bạn trai rồi."

Sắc mặt Khâu Húc Thành thay đổi, không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Bởi vì anh ta từng muốn quay lại với Hà Viện Viện.

"Ồ, vậy anh không quấy rầy em nữa."

Khâu Húc Thành không nói gì nữa, kéo áo quấn chặt vào người cúi đầu rời đi.

Anh ta cũng không nhìn Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đứng sau lưng Hà Viện Viện.

Hà Viện Viện đút hai tay trong túi, thở hắt ra một hơi như bỏ xuống được gánh nặng nghìn cân.

"Sao cô để anh ta đi như vậy? Cơ hội làm màu tốt như vậy cũng bị cô lãng phí mất rồi." Lâm Dật đi tới nói.

"Lâm Dật nói rất đúng, đáng lẽ em phải nói cho anh ta biết, em là Phó tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân, làm anh ta phải ra đi trong hối hận."

"Em thấy không cần thiết, làm vậy giống như em vẫn còn để tâm tới anh ta." Hà Viện Viện nói:

"Nhưng em cảm giác vừa rồi mình phát huy không được tốt, đáng lẽ em phải bình tĩnh hơn nữa."

"Vậy hai người xem như đã chính thức chia tay rồi?"

"Đã qua nhiều năm như vậy, em chẳng còn để tâm tới anh ta nữa. Em chỉ cảm thấy năm đó, hai chúng ta đi Băng Thành tìm anh ta có hơi xốc nổi nhưng hôm nay trút được giận, cảm giác rất tuyệt."

"Em đã bỏ xuống được rồi."

Lâu nay, Kỷ Khuynh Nhan vẫn lo lắng về điểm này, nhưng nhìn tình hình hôm nay thì có vẻ mình đã lo lắng thừa rồi.

"Chị ơi, chị đi dạo với em đi, em muốn mua ít đồ."

"Không phải chúng ta mới đi à?"

"Bây giờ đang là Giáng Sinh mà, em đi mua món quà cho Cao Tông Nguyên."

"Được, chị đi cùng em."

Hà Viện Viện dường như đã tính trước, mua đồ rất nhanh.

Cô mua cho Cao Tông Nguyên mua một cái đồng hồ hơn tám trăm nghìn.

Cao Tông Nguyên chắc chắn không để mắt tới cái đồng hồ đó nhưng Hà Viện Viện tặng, nó lại có ý nghĩa khác.

Khi Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan về đến nhà, đã hơn mười một giờ đêm.

Lâm Dật nhận ra cô có vẻ thần bí, không biết lại giở trò gì.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Lâm Dật đi cùng Kỷ Khuynh Nhan ra ngoài, sau khi đưa cô đến tập đoàn Triều Dương mới lái xe tới chỗ của Vương Oánh.

Thấy xe cô dỗ dưới tầng, Lâm Dật đi thẳng lên trên.

Reng reng reng.

"Ai vậy?"

Anh gõ cửa phòng, Vương Oánh nói vọng ra.

"Thu tiền nước."

Cạch.

Vương Oánh không hỏi gì nữa, ra mở cửa, ánh mắt vui mừng.

"Sao cậu còn tới đây? Cậu không cần đón sếp Kỷ à?"

"Cô ấy đi làm rồi, em tới thăm chị một lát." Lâm Dật nói: "Chị đấy, sao em nói thu tiền nước, chị lại dám mở cửa cho em à?"

"Chị nhận ra tiếng của cậu mới ra thôi.”

Vương Oánh cười nói mập mờ:

"Hơn nữa chị chưa trả tiền nước thật, làm không tốt, mau tới thu đi."

"Chị chắc chứ?"

"Ừ, không tin cậu tới sờ thử."

Người như Lâm Dật không hề e ngại, sao để ý nhiều, thò tay luôn vào.

Bốp!

Vương Oánh đánh vào người Lâm Dật: “Cậu còn thật sự muốn kiểm tra à?"

"Không phải chị bảo sao?"

"Cậu mau lấy ra, chị sợ không kìm chế được."

Vương Oánh vừa nói vừa lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay xấu xa của Lâm Dật.

Nhưng cô ta vẫn bị hắn mò trúng.

"Vậy thì đừng kìm chế nữa."

"Cậu bắt được tổng giám đốc Kỷ chưa?"

"Còn chưa, sao vậy."

"Vậy chị phải chờ thôi. chị làm thêm ở dưới tay của người ta, cũng không dám cướp chồng của bà chủ đâu."

"Đến mức đó sao?"

"Đương nhiên là đến mức đó rồi." Vương Oánh ôm mặt Lâm Dật hôn một cái.

"Chị đoán người như sếp Kỷ không thể hầu hạ cậu trên giường tốt được, đến lúc đó cậu lại đến với chị đây, chị sẽ làm cho cậu thật thỏa mãn."

"Đây là chị nói đấy."

"Chị còn có thể gạt cậu sao?"

"Sao chị ở nhà vậy? Lộ Lộ đâu?"

"Hôm nay chẳng phải là lễ Giáng Sinh sao? Con bé ra ngoài chơi với bạn, không về." Vương Oánh nói:

"Đúng rồi, cậu đợi lát, chị có chuẩn bị quà cho cậu đấy."

Vương Oánh chạy về đến phòng ngủ, lấy ra một cái túi xách tay màu đen: “Quà Giáng Sinh, cậu xem có thích không?"

Hắn mở hộp ra, là dây thắt lưng màu đen.

"Chị nói trước, nó không đáng bao nhiêu tiền, nếu cậu chê cũng đừng nói ra."

"Sao có thể thế được? Em vừa lúc đang thiếu thắt lưng đây."

Mua...

"Vẫn là cậu giỏi ăn nói, miệng vẫn ngọt như trước. "

"Em cũng chuẩn bị quà cho chị." Lâm Dật giao cái túi cho Vương Oánh.

"Cậu tặng gì, chị cũng thích." Vương Oánh mở túi ra: “Cậu còn chuẩn bị quả táo à?"

"Đương nhiên rồi, bình an thì vẫn phải ăn cái này."

"Hì hì..."

Vương Oánh cười như đứa trẻ, sau đó cắn một cái nhưng không ăn mà đưa miệng tới trước mặt Lâm Dật.

"Chúng ta cùng ăn."

"Vì sao?"

"Bởi vì phải cùng bình an chứ." Vương Oánh nói mơ hồ không rõ.

"Được, cùng nhau bình an."

Cùng ăn táo xong, Vương Oánh lấy hộp nhỏ trong túi ra.

"Ồ? Van Cleef & Arpels? Không ít tiền đâu nhé."

"Chị đừng hỏi giá, xem thử đeo có hợp không."

"Cậu tặng thì chắc chắn hợp rồi."

Vương Oánh lấy vòng tay cỏ bốn lá ra, sau đó đeo trên tay.

"Cậu xem chị đã nói gì chứ? Đeo lên vừa khéo."

"Chị thích là được."

Vương Oánh nâng má, cười nhìn Lâm Dật: “Thật ra chị cũng đoán được cậu sẽ đến tặng quà cho chị."

"Sau đó thì sao? Chị không đoán được em sẽ tặng quả táo cho chị à?"

"Ừ." Vương Oánh gật đầu nói: "Chị cũng không đoán được cậu sẽ tặng chị vòng tay Van Cleef & Arpels."

"Chị nghĩ em sẽ tặng gì cho chị?"

"Áo lót đấy?" Vương Oánh nói: "Chẳng phải đàn ông đều thích tặng người khác mấy thứ này sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 879.
Bình Luận (0)
Comment