"Từ góc độ nào đó mà nói, cách nói này cũng đúng." Lâm Dật nói:
"Nhưng em cũng xem chị như người yêu."
"Chị biết ý của cậu, cho nên..."
"Cho nên cái gì? Sao chị thần bí như vậy?"
"Cho nên chị đã chuẩn bị giúp cậu xong rồi." Vương Oánh nói với ánh mắt đầy quyến rũ: "Dạo này chị mới mua không ít, chị mặc cho cậu xem thử."
Vương Oánh trở lại phòng ngủ, hơn mười phút sau mới ra ngoài.
Cho dù trên người vẫn mặc váy ngủ cũ, nhưng bên trong chắc chắn có động tiên khác.
Vương Oánh chậm rãi cởi váy ngủ ra, kiểu dáng bên trong khiến Lâm Dật vừa nhìn đã ngây người.
"Thế này thì có khác gì không mặc?"
"Hì hì, cần chính là mờ mờ ảo ảo như vậy đấy."
"Chị làm vậy là dối trá, điển hình chỉ lo giết không chịu chôn!"
"Mặc dù nói phải đợi tổng giám đốc Kỷ ăn xong chị mới có thể ăn, nhưng vẫn còn một cách dùng khác cũng không tính là phạm quy."
"Cách nào vậy?"
"Ái chà, đừng nói, cứ lặng lẽ hưởng thụ là được rồi."
Vương Oánh lại quỳ giữa hai chân của Lâm Dật...
...
Hơn hai giờ sau, Lâm Dật với tinh thần sảng khoái bước ra khỏi nhà của Vương Oánh, lái xe tới bệnh viện Hoa Sơn.
Cách xác định Lý Sở Hàm ở bệnh viện lại càng đơn giản hơn.
Đi tới trang web chính của bệnh viện Hoa Sơn xem cô có khám bệnh không là biết.
Nhưng Lâm Dật không đi tìm Lý Sở Hàm mà quay lại khoa điều trị nội trú số 8.
Lại quay về đây, làm Lâm Dật có cảm giác quen thuộc và thân thiết.
"Chủ nhiệm Lâm, anh đã về rồi." Thấy Lâm Dật, các cô y tá trẻ đều xông tới, nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Dật mỉm cười gật đầu:
"Tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, quay lại thăm mọi người."
"Hì hì, anh tới thăm chủ nhiệm Lý chứ gì. Nhưng cô ấy đang khám ở phòng khám bệnh rồi, anh tới đó là tìm thấy cô ấy."
"Không cần, tôi sẽ chờ cô ấy ở đây nhưng các người đừng nói linh tinh, đừng để cho cô biết tôi tới."
"Chà chà chà, miệng chúng tôi không kín đâu, phải dùng thứ gì đó bịt miệng chúng tôi mới được."
"Yên tâm đi, tôi đã gọi cà phê và bánh ngọt cho các cô, lát nữa sẽ đưa qua."
"Hì hì, tôi đã biết chủ nhiệm Lâm sẽ không bạc đãi chúng tôi mà."
Căn dặn xong, Lâm Dật đi tới phòng nghỉ của Lý Sở Hàm.
Cô ấy thường tới đây ăn trưa mỗi ngày, anh chờ ở đây là chuẩn nhất.
Giống như Lâm Dật suy đoán.
Hơn mười hai giờ trưa anh đã nghe được tiếng nói chuyện của Lý Sở Hàm và cô y tá trẻ.
Lâm Dật lặng lẽ đứng ở cửa, chờ Lý Sở Hàm bước vào.
Két…
Cửa bị đẩy ra, Lâm Dật nhanh tay nhanh mắt bịt mắt Lý Sở Hàm, sau đó dùng chân đóng cửa lại.
Trong nháy mắt đó, Lý Sở Hàm run rẩy nhưng vừa nghĩ đã bình thường trở lại.
"Lâm Dật?"
"Hả? Sao em biết là anh?"
"Em có thể nhận ra được mùi trên tay anh.”
"Ôi, chán thật, anh còn tưởng có thể làm em ngạc nhiên chứ."
Lý Sở Hàm sợ hãi nhìn Lâm Dật: “Có phải anh mất hứng không? Vậy chúng ta thử lại lần nữa nhé."
"Chuyện này có gì mất hứng chứ." Lâm Dật nắm bắt gương mặt của Lý Sở Hàm nói.
Lâm Dật phát hiện, từ lúc phát sinh quan hệ với anh, Lý Sở Hàm nhạy cảm hơn nhiều.
Nhiều lúc ở trước mặt mình đều cẩn thận, cũng không sảng khoái hào hiệp như trước.
"Sắp tới Giáng Sinh, anh mang cho em một món quà, em xem thử có thích không?"
"Anh không cần mua cho em đâu, anh có thể tới thăm em là tốt rồi."
"Sao có thể vậy được, người khác có, em cũng có."
Nụ cười dịu dàng làm say lòng người nở rộ trên gương mặt Lý Sở Hàm.
Lý Sở Hàm cũng giống như Vương Ánh, không động tới hộp nhỏ kia mà lấy quả táo bên cạnh trước, cười như một đứa trẻ.
"Em thích cái này."
"Vậy em ăn đi."
Lý Sở Hàm không ăn, đưa quả táo tới bên miệng Lâm Dật: “Anh ăn trước một miếng đi."
"Anh mua cho em, sao em lại bảo anh ăn trước."
"Bởi vì anh bình an, em mới muốn bình an."
Trong lòng Lâm Dật chấn động. Lúc này anh mới hiểu được vì sao Lý Sở Hàm chia một phần của mình cho anh.
Nếu không có mình, thế giới này lại giống như một nấm mồ cô đơn đối với cô.
Lâm Dật cắn một cái, sau đó học Vương Oánh đưa tới bên miệng Lý Sở Hàm.
"Cùng nhau bình an."
Lý Sở Hàm đỏ mặt: “Ừ."
Ăn xong quả táo, Lý Sở Hàm mở hộp Van Cleef & Arpels ra.
Cô không có phản ứng mạnh như Vương Oánh nhưng ánh mắt vẫn vui mừng.
"Anh đeo giúp em."
"Ừ."
Lý Sở Hàm xoay người kéo cổ áo ra, chờ Lâm Dật đeo vòng cổ cho mình.
"Đang yên đang lành, em khóc cái gì chứ?"
Lý Sở Hàm xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dật: “Ngoại trừ mẹ em, không ai đối xử tốt với em như vậy hết."
"Cô bé ngốc, đã lớn như vậy còn khóc nhè."
Lý Sở Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Sau một lúc lâu, cô mới từ từ rời khỏi vòng tay của Lâm Dật.
Đối với cô, vòng tay của Lâm Dật chính là mái nhà ấm áp nhất.
"Em… em cũng chuẩn bị món quà muốn tặng anh."
Lý Sở Hàm nói xong, mở cửa tủ của mình ra, lấy ra một cái túi màu đen.
Lâm Dật phát hiện túi trên tay Lý Sở Hàm giống hệt món quà mà Vương Oánh tặng mình.
"Em không biết chọn đồ, đi dạo mất mấy ngày mới tìm được cái này."
"Anh đúng lúc đang thiếu thắt lưng, em tặng đúng ý của anh rồi."
Lấy kỹ năng diễn xuất của Lâm Dật muốn lừa gạt Lý Sở Hàm hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thấy Lâm Dật thích, Lý Sở Hàm cười dịu dàng. Cho dù trông cô có chút ngốc nhưng đặc biệt đáng yêu.
"Anh ăn cơm chưa?"
"Anh còn chưa ăn đâu."
"Đây là đồ ăn em lấy từ nhà ăn về, anh ăn trước đi." Lý Sở Hàm nói: "Nếu anh không thích ăn, em sẽ nhờ người đặt món khác."
"Vậy còn em?"
"Em không đói lắm, anh ăn trước đi." Lý Sở Hàm nói: "Hôm nay em không bận lắm, lát nữa đi ăn vẫn còn kịp."
"Vậy chúng ta cùng ăn đi."
"Nếu thế, anh sẽ ăn không đủ no."
"Không sao."
Buổi trưa, hai người cùng ăn một suất cơ, sau đó Lâm Dật lại ôm Lý Sở Hàm ngủ một giấc đơn thuần mới rời khỏi bệnh viện, đi tới tập đoàn Lăng Vân.
Cả buổi chiều, Lâm Dật thấy vô cùng buồn chán, lăn lộn đến hết giờ làm lại đi đón Kỷ Khuynh Nhan.
Sau khi về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan không chú ý tới Lâm Dật, vẫn luôn bận việc riêng của mình.
Thấy Kỷ Khuynh Nhan có vẻ thần bí, Lâm Dật đoán, với tính cách của cô chắc chắn là đang chuẩn bị quà Giáng Sinh.
Lâm Dật không nói gì nữa, bởi vì cho dù anh có hỏi cô cũng sẽ không nói.
Buổi tối, Lâm Dật cầm điện thoại chat với Tô Cách, sau đó mới đi nghỉ.
Trong lúc đó, Kỷ Khuynh Nhan không hề tới làm phiền Lâm Dật.
Lâm Dật cũng vui vẻ thanh nhàn, nằm xuống ngủ luôn.
Cạch.
Nửa đêm gần sáng, cửa phòng của Lâm Dật bị đẩy ra.
Kỷ Khuynh Nhan lặng lẽ bước vào, rón rén đến đầu giường, sau đó đặt đồ trên tay xuống rồi lặng lẽ lùi ra ngoài.
"Em đã tới thì đừng đi nữa." Lâm Dật nắm cánh tay Kỷ Khuynh Nhan, kéo cô vào trong chăn.
------
Dịch: MBMH Translate