“A…”
Kỷ Khuynh Nhan hét lên một tiếng, còn không chờ kịp chuyện gì xảy ra, đã chui vào trong chăn của Lâm Dật.
"Chẳng phải anh đã ngủ rồi à?"
"Ai nói tắt đèn thì chắc chắn đã ngủ chứ?" Lâm Dật ôm vòng eo đầy đặn của Kỷ Khuynh Nhan: “Ngược lại em đấy, em lén lén lút lút tới phòng anh làm gì?"
"Xuỵt, không phải em muốn tới, là ông già Nô-en phái em tới."
"Ồ... Ông ấy bảo em tới làm gì?"
"Thì tới tặng quà cho anh đấy."
Đã đến mức này, Kỷ Khuynh Nhan cũng không muốn tạo bất ngờ gì nữa.
Lâm Dật giống như một người sành sỏi, chắc hẳn đã đoán trước được nên cố ý ở đây chờ mình.
Cho nên cô không giả vờ nữa, ngả bài.
Lâm Dật tiện tay bật đèn, phát hiện chiếc vali trên mặt đất vuông vắn chỉ nửa mét, không tính là nhỏ đối với cô gái như Kỷ Khuynh Nhan.
Anh ôm va li lên trên giường, phát hiện nó còn hơi nặng.
Lâm Dật mở ra xem, phát hiện có mấy món đồ.
Kỷ Khuynh Nhan hăng hái quỳ xuống giường, lấy một album sặc sỡ trong hộp các tông.
"Em cho anh xem nhé, đây là ảnh của em lúc còn bé, người khác chưa từng thấy đâu, tuyệt đối là độc nhất vô nhị."
Trong album có rất nhiều ảnh, khi anh mở ra, rất nhiều tấm ảnh rơi xuống đất.
Qua những chi tiết này có thể nhìn ra điều kiện nhà Kỷ Khuynh Nhan rất tốt.
Bởi vì khi anh còn bé không hề có ảnh chụp, tấm ảnh sớm nhất còn là năm sáu tuổi, ảnh chụp tập thể ở cô nhi viện.
Mà vào lúc đó, Kỷ Khuynh Nhan đã ngồi trên Mercedes.
"Mọi người đều nói nhìn ba tuổi có thể biết già, lời này thật sự không sai, khi còn bé mông đã vểnh như vậy."
"Hì hì, em sinh ra đã vậy, không có cách nào."
Kỷ Khuynh Nhan cầm từng tấm ảnh kể cho Lâm Dật về tuổi thơ của mình, như muốn nói tất cả mọi chuyện cho anh biết vậy.
Cho dù đều là những chuyện nhỏ nhàm chán nhưng Lâm Dật lại nghe say sưa.
Cảm giác quan hệ của hai người đã trở nên hoàn thiện hơn.
"A… sao ở đây còn có một bình sao nhỏ vậy? Là nam sinh nào đó tặng cho em à?" Lâm Dật hỏi.
"Hì hì, đây cũng không phải là người khác tặng em, là em tặng cho người khác."
"Tặng cho người khác? Nam sinh à? Lẽ nào em không tặng được?"
"Coi là vậy đi." Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói.
"Còn có nam sinh sẽ từ chối món quà của em sao?"
"Đừng sốt ruột, em muốn anh gặp chàng trai kia, đến bây giờ em vẫn cảm thấy anh ấy vô cùng đẹp trai."
Kỷ Khuynh Nhan lại lật tìm trong vali, lấy ra một album.
Trong ảnh đều là thời cô học trung học cơ sở, độ nét của ảnh cũng tăng dần.
"Nhìn đi, chính là cái này." Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào một tấm ảnh nói.
"Lớn tuổi vậy à?"
"Ừ, lúc đó anh ấy là giáo viên dạy toán của em, có phải anh ấy rất đẹp trai không? Lúc đó em rất thích anh ấy. Sau đó, thành tích môn toán của em luôn đứng đầu." Kỷ Khuynh Nhan thản nhiên nói:
"Em gấp những ngôi sao nhỏ này, định sẽ tặng anh ấy vào ngày nhà giáo nhưng anh ấy không nhận, lúc đó em đã buồn rất lâu đấy."
Lâm Dật dở khóc dở cười: “Người ta yêu sớm đều là yêu nam sinh cùng tuổi, sao em lại nhìn trúng giáo viên dạy toán chứ?"
"Những nam sinh kia quá ấu trĩ, không phải là kiểu em thích."
"Em thích người già à?"
"Nếu không cũng chẳng có cơ hội cho anh đâu."
"Không ngờ lại nói anh già rồi à? Nếu hôm nay anh không trị em, em sẽ không biết sự lợi hại của anh."
"Ha ha..."
Kỷ Khuynh Nhan cười ha hả không hề giữ hình tượng thục nữ.
"Anh đừng cù em nữa, em sợ nhột."
Hai người náo loạn một lát, Kỷ Khuynh Nhan lại lấy đồ trong vali ra.
Rất nhiều tấm ảnh cũ đã ố vàng nhưng chúng đều rất có ý nghĩa với Kỷ Khuynh Nhan.
Đối với cô, đây là tất cả thời thơ ấu và trẻ trung của cô. Vào lúc này, cô đã trao cả tương lai của mình cho người đàn ông trước mắt.
"Khi anh còn bé có chuyện gì vui, kể cho em đi."
Kỷ Khuynh Nhan được Lâm Dật ôm vào trong lòng, hỏi.
"Anh là trẻ mồ côi ở viện phúc lợi Lam Thiên, lúc nhỏ từng liên tục đạt quán quân ba lần, hơn nữa còn là tổ gần giống nhau, cuối cùng thật sự không tìm được đối thủ đã lui về ở ẩn, không hỏi đến chuyện giang hồ nhưng giang hồ vẫn lưu truyền lời đồn đại về anh."
"Ồ? Xem ai nói kìa?"
"Đúng vậy, mỗi lần anh đều dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép bọn họ."
Kỷ Khuynh Nhan cười vui.
Lúc nhỏ, nam sinh có mấy thú vui mà nữ sinh không có cách nào hiểu được.
"Lâm Dật, em có thể hỏi anh một vấn đề rất riêng tư không?"
"Em muốn hỏi dài bao nhiêu à? Đủ cho em dùng."
"Hả? Cái gì dài bao nhiêu?" Kỷ Khuynh Nhan phản xạ quá chậm, lúc này mới kịp phản ứng: “Anh nói linh tinh gì đấy, em không phải nói chuyện này."
"Vậy là cái gì?"
"Em hỏi, anh không thể tức giận đấy."
"Không phải em muốn hỏi cha mẹ anh sao?"
"Sao anh biết?"
"Ngoại trừ điều này thì chẳng có chuyện gì khiến em ấp a ấp úng như vậy."
"Em thật sự muốn hỏi chuyện này." Kỷ Khuynh Nhan khẽ nói:
"Với năng lực của anh bây giờ rõ ràng có thể tìm được bọn họ."
"Anh biết."
"Sau đó thì sao? Anh có định làm chuyện này không? Hoặc anh còn đang hận bọn họ?"
"Không thể nói là hận được." Lâm Dật nói:
"Nói thật, cảm giác của anh đối với bọn họ lại giống như Hà Viện Viện đối với bạn trai cũ của cô ấy, giống như người xa lạ vậy, hoàn toàn không có cảm giác gì."
"Đây là hai chuyện khác nhau, không thể nhập làm một được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Trên người các anh chảy cùng một dòng máu, có vài thứ không thể vứt bỏ được."
Kỷ Khuynh Nhan đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu.
Trước đây, đã có người đi điều tra thân phận của Lâm Dật, cho nên Kỷ Khuynh Nhan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dù sao cũng là người trong quân đội hỏi thăm về thân phận của anh, trẻ mồ côi bình thường đều không thể có đãi ngộ như vậy.
"Anh cũng không hận bọn họ, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó bọn anh thật sự gặp mặt, còn có thể ngồi bên nhau uống vài cốc."
"Anh xác định chứ? Anh có thể thoải msi đối mặt vậy sao?"
"Đương nhiên."
"Vì sao? Em nghĩ anh sẽ hận bọn họ."
"Bởi vì yêu."
"Yêu?"
"Mẹ anh chưa từng nói tới chuyện đó, nhưng ba anh vừa uống chút rượu lại không quản được miệng mình, đã vô tình nói qua vài lần." Lâm Dật nói:
"Năm đó mẹ ruột anh đưa anh đến cô nhi viện hình như đã khóc rất đau lòng, hơn nữa còn cho nhét vào một nghìn đồng. Thời đó, một nghìn đồng không tính là ít, đủ để chứng minh gia đình bọn họ giàu có, lại thêm tay chân anh lành lặn đầy đủ, đầu óc cũng bình thường, nếu không phải vì vài nguyên nhân đặc biệt thì chắc hẳn sẽ không bỏ anh lại."
"Ban đầu, hình như anh không rộng lượng như vậy."
"Ban đầu anh vốn nghi ngờ, nhưng dưới sự hun đúc và ảnh hưởng của sếp Kỷ, anh đã biến thành một người thanh niên có ý chí năm nói bốn đẹp ba yêu, cho nên suy nghĩ cũng lạc quan hơn."
"Hì hì..."
Kỷ Khuynh Nhan cọ vào ngực Lâm Dật, quay người nâng mặt anh lên.
"Ngài Lâm trưởng thành rồi."
------
Dịch: MBMH Translate