"Đều nhờ sếp Kỷ dẫn dắt tốt."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn Lâm Dật: “Vậy anh nói vì yêu là có ý gì?"
Lâm Dật im lặng, quá trình làm việc ở bệnh viện Hoa Sơn dần hiện ra trong tầm mắt.
"Anh cảm thấy người làm cha mẹ đều yêu con, bởi vì có người thậm chí có thể vì con mà không cần tới mạng sống của mình." Lâm Dật nói:
"Cho nên anh nghĩ có thể trong này thật sự còn nguyên nhân gì đó, bằng không sẽ không thể vừa khóc vừa bỏ anh được."
"Vậy anh có muốn gặp mặt bọn họ không?"
"Không muốn." Lâm Dật nói:
"Cuộc sống thế này cũng rất tốt rồi, hơn nữa anh đoán sau khi bọn họ gặp anh cũng sẽ lúng túng, cho nên anh sẽ xem như bọn họ chết rồi, duy trì cuộc sống bây giờ, không ai quấy rầy ai hết."
"Vậy nếu có một ngày bọn họ quay về gặp anh, anh sẽ làm thế nào?"
"Không phải anh vừa nói sao? Anh sẽ uống với một họ một chút." Lâm Dật cười ha hả nói:
"Sau đó lại dẫn em đi đòi một phong lì xì lớn."
"Con người anh đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng được." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Thôi, không trò chuyện này nữa."
"Không phải em nhắc tới chuyện này trước sao?"
"Vậy không nói chuyện nữa, ngủ thôi."
"Hì hì, anh đã muốn ngủ lâu rồi." Lâm Dật ôm chặt Kỷ Khuynh Nhan: “Ngủ một mình thì chán lắm."
"Em đã biết anh sẽ không để cho em đi rồi." Kỷ Khuynh Nhan cũng không giãy giụa, có một số việc cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Mọi người đều là người trưởng thành.
Hai người ngủ một giấc rất say tới tận hơn mười giờ sáng hôm sau mới dậy.
"Đều tại anh, sáng nay em còn có việc đấy." Kỷ Khuynh Nhan gãi đầu làm tóc càng thêm rối lại có một vẻ đẹp khác.
"Chẳng phải anh vừa gọi em dậy sao? Tại em ham ngủ không dậy, cứ nói muốn ngủ thêm một lát."
"Hừ hừ hừ, vậy cũng là lỗi của anh."
Kỷ Khuynh Nhan rời giường: “Công ty em có chút việc, em không nấu cơm cho anh được, anh tự nghĩ cách giải quyết đi."
"Hôm nay không phải là Giáng Sinh sao? Em đừng đi làm nữa."
"Em có một cuộc họp vào buổi chiều phải tới chủ trì." Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái lên trên mặt Lâm Dật: “Chắc hơn ba giờ chiều mới có thể xong được, đến lúc đó anh tới đón em, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát."
"Em muốn đi đâu chơi?"
"E hèm..."
Kỷ Khuynh Nhan nghĩ ngợi: “Em muốn đi xem phim, chúng ta ở chung với nhau dài như vậy còn chưa từng cùng tới rạp chiếu phim đâu."
"Được, vậy anh đặt vé trước."
"Dù sao em mặc kệ, mọi chuyện hôm nay đều nghe theo sự sắp xếp của anh."
"Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ thu xếp rõ ràng cho em."
"Anh ngủ tiếp đi, em đi trước đây."
Kỷ Khuynh Nhan ra khỏi phòng của Lâm Dật, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khoảng nửa tiếng sau đã nghe được tiếng cô ra ngoài.
Lâm Dật cũng dậy, lười biếng vươn vai. Từ bây giờ đến ba giờ chiều vẫn còn bốn tiếng nữa, đủ thời gian.
Sau khi thu dọn xong, Lâm Dật lái xe tới khu nhà của cơ quan, thuận tiện còn mua hai điếu thuốc Trung Hoa đến phòng bảo vệ.
"Bác ơi, Giáng Sinh mà bác không về với bác gái à?"
Lúc nói chuyện, Lâm Dật đưa điếu thuốc qua.
Những nơi như khu nhà của cơ quan này tuyệt đối đều là nhân tài ẩn dật.
Đừng thấy người ta chỉ là bảo vệ, không chừng chính là họ hàng của cục trưởng nào đó.
Thậm chí một cô lao công trông rất bình thường cũng có thể có thân phận không tầm thường đâu.
Nói chung không thể xem thường bất kỳ người nào ở đây.
Bác bảo vệ rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra Lâm Dật từng tới đón thị trường Lương, hình như còn có quan hệ không tệ.
"Chúng tôi lớn tuổi như vậy, ai để ý tới ngày lễ của đám người tây chứ?"
"Bác không thể nói vậy được. Cho dù bác không ở cùng vợ cũng nên đi công việc chơi với đám cháu nhỏ, phải quan tâm với tất cả mọi người chứ."
"Ha ha, thằng nhóc nhà cậu đúng là không chút kiêng kỵ."
Ông cụ nhìn hai điếu Trung Hoa của Lâm Dật, thật ra cũng nhiệt tình.
Ban đầu, người ta là hộ gia đình có liên quan tới thị trường Lương, mình không thể động vào, giờ người ta còn chủ động tặng hai điếu thuốc lá, thằng nhóc như vậy cũng không nhiều đâu.
"Vậy cũng phải theo kịp thời đại chứ." Lâm Dật móc ra thêm một quả táo: “Bác ăn thử đi, bình an."
"Mỗi ngày có nhiều người ra vào như vậy, tôi lại thấy cậu thuận mắt nhất đấy." Bác bảo vệ nói: "Cậu tới đến thị trưởng Lương à?"
"Đúng đúng đúng, hôm nay cô ấy tới đơn vị chưa?"
"Cô ấy tới rồi, cả sáng không ra ngoài. Bây giờ cậu qua đúng lúc có thể ăn trưa với cô ấy."
"Được, cháu đi trước đây, lát nữa cháu quay lại, chúng ta lại nói chuyện sau."
"Được."
Lâm Dật lặng lẽ đi vào khu nhà của cơ quan nhưng không tới văn phòng của Lương Nhược Hư mà chạy vào nhà ăn.
Sau đó anh ném ra một bao lì xì lớn, thành công mua chuộc được quản lý nhà ăn để anh trà trộn vào trong.
Nhưng tác dụng chân chính cũng không phải là phong lì xì kia.
Cũng giống như bác bảo vệ, đầu bếp đã gặp qua Lâm Dật, thấy anh và thị trường Lương ăn cơm chung nên không dám tùy ý trêu chọc anh.
Đến bữa trưa, nhân viên trong tòa nhà lớn qua lấy món ăn. Lâm Dật mặc xong quần áo, trốn ở trong một góc không bắt mắt chờ Lương Nhược Hư xuất hiện.
Nhưng sau rất nhiều người lần lượt vào lấy thức ăn, anh vẫn không thấy Lương Nhược Hư qua.
"Mẹ nó, người đàn bà này không biết đi ăn cơm à?"
Lúc Lâm Dật sắp từ bỏ, đột nhiên nghe có người nói:
"Thị trưởng Lương."
"Thị trưởng Lương."
"Được rồi, được rồi, mọi người cứ chậm rãi ăn đi."
Nghe được giọng nói của Lương Nhược Hư, Lâm Dật nghiêng đầu liếc nhìn.
Lương Nhược Hư mặc một chiếc quần Jean màu xanh, áo len rộng màu trắng, mái tóc dài trước sau vẫn được búi lên, nhìn trưởng thành cũng có vẻ đoan trang hơn.
Lâm Dật chuẩn bị một lát, đeo khẩu trang đi tới cửa quầy.
"Một phần cơm nhỏ, trứng chưng cà chua, rau chân vịt xào lạc, thêm một bát canh nữa." Lương Nhược Hư nói.
"Chỉ ăn rau sẽ mau đói, gọi thêm ít thịt đi."
"Gần đây tôi ăn không ngon, muốn ăn thanh đạm một chút..."
Lương Nhược Hư còn chưa nói dứt lời, bất ngờ thấy đầu bếp của nhà ăn đưa một đĩa thịt cho mình.
Thịt kho tàu, thịt gà xào lạc, ớt xanh xào thịt, còn có hai quả trứng gà đều được đặt vào đĩa của mình.
"Thế này là sao, tôi không gọi những món này..."
Lương Nhược Hư còn chưa nói dứt lời, đã đối diện với mắt của Lâm Dật.
Cô sửng sốt.
Cho dù anh đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng nếu cô không nhận ra được mắt của Lâm Dật thì không phải là Lương Nhược Hư rồi.
"Anh, sao anh..."
"Những món này hơi ngấy, tôi cho cô thêm một quả táo, cho sạch dạ dày."
Thấy Lâm Dật lấy ra một quả táo giống như ảo thuật vậy, Lương Nhược Hư vừa bực mình lại vừa buồn cười. Sao anh ta lại lắm trò vậy?
"Khụ khụ khụ..."
Lương Nhược Hư hắng giọng, giả vờ nghiêm túc nói:
"Tôi không ăn ở đây, lát nữa anh đưa đến văn phòng của tôi."
"Được."
Lương Nhược Hư quay đầu rời đi, nhưng lần này lại không còn ung dung như vừa rồi nữa.
Cô bước nhanh hơn nhiều, rõ ràng vô cùng chột dạ.
Mặc dù cô chột dạ nhưng vẫn thầm vui mừng.
Anh ta lắm trò như vậy, thay đổi cách thức gây ngạc nhiên như vậy, người phụ nữ nào chịu được chứ?
------
Dịch: MBMH Translate