Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 885 - Chương 883. Hình Thức Tư Duy Của Nam Nữ Khác Nhau

Chương 883. Hình Thức Tư Duy Của Nam Nữ Khác Nhau
Chương 883. Hình Thức Tư Duy Của Nam Nữ Khác Nhau

Lâm Dật đi theo đến văn phòng của Lương Nhược Hư, lấy khẩu trang xuống, cũng thuận tiện khóa trái cửa.

"Anh to gan thật đấy, không ngờ lại ẩn nấp đến chỗ tôi."

"Chẳng phải bây giờ đang là ngày lễ à? Dù thế nào tôi cũng phải tới an ủi, hỏi thăm quan phụ mẫu của chúng ta chứ?"

"Sao anh nói giống như nói quét thẻ vậy?"

"Đừng nhiều chuyện như vậy, người khác thậm chí còn chẳng có tư cách quét thẻ đâu."

Lương Nhược Hư trừng mắt nhìn Lâm Dật: “Cũng chỉ có một quả táo à?"

"Nếu không thì sao? Cô còn muốn gì nữa?"

"Quà đâu? Nếu anh chỉ tặng tôi một quả táo, tôi lại niêm phong tập đoàn Lăng Vân của anh lại."

"Đừng, đừng, đừng, thị trường Lương bớt giận, tôi không phải tới tặng quà cho cô sao?"

Lâm Dật lấy hộp trang sức trong túi ra: “Cô xem có thích không?"

"Đồ của hãng Harry Winston à? Cái này không rẻ đâu."

"Cô biết là được rồi, sau này đừng gây rắc rối cho công ty của chúng tôi đấy."

"Hừ, tôi phải xem biểu hiện của anh thế nào đã."

Lương Nhược Hư mở hộp ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đôi khuyên đinh này vừa khéo, bình thường có thể đeo, người khác cũng không phát hiện ra.

"Anh cố ý chọn cái này à?"

"Tôi vốn định mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương, nhưng suy nghĩ kỹ thì nó quá bắt mắt, cuối cùng lại chọn cái này."

"Tôi không cần nhẫn, cái này là đủ rồi."

"Nhẫn có ý nghĩa nhiều hơn cái này."

"Cũng bởi vì ý nghĩa khác, cho nên tôi mới không cần."

"Đây là logi chó má gì vậy?"

"Nhẫn là dành cho bà chủ ở nhà chính thì tốt hơn, chúng ta không phải loại quan hệ đó, cho nên không thể nhận nhẫn."

"Mỗi ngày đánh rắm thật nhiều."

"Anh mới đánh rắm lắm đấy."

Lâm Dật mặc kệ Lương Nhược Hư, mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn cơm.

"Sao hộp cơm của anh toàn thịt, hộp cơm của tôi lại toàn cải xanh là sao?"

"Trứng xào cà chua, rau chân vịt trộn lạc, đây không phải là món cô gọi à? Sao bây giờ cô lại trách tôi?"

"Con người anh thật quá đáng." Lương Nhược Hư nói:

"Những người đàn ông khác tới tặng quà đều dịu dàng, anh không thể dịu dàng một chút sao?"

"Bọn họ làm vậy để lừa người yêu đi thuê phòng, tôi không thể ngủ với cô, dịu dàng có ích gì chứ?" Lâm Dật nói:

"Tôi không thích ăn ớt xanh, cái này cho cô ăn, bớt nóng hạ hỏa."

Nói thì nói vậy nhưng Lâm Dật vẫn gắp không ít thịt vào hộp cơm của Lương Nhược Hư.

"Vậy là được rồi, nếu anh không dịu dàng một chút, cả đời cũng đừng mong ngủ với tôi." Lương Nhược Hư nói.

"Nếu nói vậy, đây tuyệt đối là tổn thất của cô."

"Dù sao tôi đã nhắc nhở anh, thời gian cho anh không còn nhiều nữa đâu." Lương Nhược Hư nói: "Yến Kinh có nhiều người theo đuổi tôi như vậy, nói không chừng ngày nào đó tôi lại ưng người khác đấy."

"Mẹ nó, cô lặp lại lần nữa?"

Lương Nhược Hư sửng sốt, có chút chột dạ: “Gào cái gì mà gào, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

"Mẹ nó, không ăn nữa." Lâm Dật để đũa xuống, xoay người rời đi.

"Này này này, con người anh làm sao thế?" Lương Nhược Hư đứng dậy, cầm lấy cánh tay của Lâm Dật: “Sao anh hẹp hòi như vậy chứ? Tôi chỉ đùa một chút mà anh còn tưởng thật à?"

"Cút sang một bên."

"Đừng giận nữa."

Lương Nhược Hư nhón chân hôn lên trên mặt Lâm Dật: “Như vậy được chưa?"

"Miễn cưỡng."

Lương Nhược Hư trừng mắt nhìn Lâm Dật: “Chờ đấy, tôi cũng có thứ này muốn tặng cho anh."

Lương Nhược Hư trở lại phòng làm việc của mình, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái túi màu đen.

Khóe mắt Lâm Dật giật giật. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Mẹ nó lại là cùng loại chứ?

"Hôm qua tôi đi dạo phố chọn cho anh, đeo cái này với lễ phục thì chắc chắn rất đẹp. Hả? Sao vẻ mặt anh lạ vậy?"

"Tôi cảm động thôi. Cô đúng là giun đũa trong bụng tôi, lúc trước thắt lưng của tôi bị hỏng, đang tính mua một cái đấy."

"Thật không vậy? Anh không lừa tôi chứ?"

"Thật." Lâm Dật rưng rưng nói.

"Anh thích là tốt rồi." Lương Nhược Hư nói:

"Được rồi, buổi chiều tôi còn có việc, anh đừng ở đây làm phiền tôi nữa, nếu để cho người khác thấy được sẽ không tốt lắm."

Nhìn dây thắt lưng do Lương Nhược Hư mua cho mình, Lâm Dật cảm giác trái tim mình lạnh giá như mùa đông vậy.

"Mẹ nó, tôi chỉ có một cái lưng, vì sao tất cả đều tặng dây thắt lưng cho tôi chứ?”

Lâm Dật giấu kỹ dây thắt lưng, lái xe tới tập đoàn Triều Dương, vừa chơi game vừa chờ Kỷ Khuynh Nhan xuống.

Sau khi anh chơi được hai ván mới thấy Kỷ Khuynh Nhan đi từ trong thang máy ra.

Cô mặc bộ vest nhung màu xám nhạt, quần jean màu đen và giày cao gót vàng nhạt.

Kỷ Khuynh Nhan gõ cửa kính xe, dạo qua một vòng trước mặt Lâm Dật.

"Sao nào? Em đã chọn rất lâu đấy, anh thấy có được không?"

"Kỷ Khuynh Nhan, em càng lúc càng giỏi đắc ý đấy." Lâm Dật nói:

"Hôm qua còn biết mặc thêm một quần nhung leggings, hôm nay lại lộ cổ chân à?"

"À.. mặc thế này trông có vẻ gầy hơn."

"Anh nói cho em biết, nếu em để chân bị lạnh sẽ khó mang thai đấy. Nếu em không sinh ra được long phượng thai, anh sẽ tới nói chuyện với em."

"Hả? Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Sao không đến mức đó chứ? Các trang web chính thức trên WeChat đều viết như thế."

"Vậy em quay lại mặc thêm quần leggings vậy." Kỷ Khuynh Nhan vội vàng chạy trở lại, trong miệng lảm nhảm: "Em còn muốn sinh một đứa con trai mập mạp đấy."

Lâm Dật lại ngồi chờ hơn nửa giờ nữa, Kỷ Khuynh Nhan mới đi ra, nhưng lần này cô đã đổi thành đôi bốt dài, ngồi lên ghế lái phụ.

"Anh xem thử, em thật sự mặc rồi, trong bốt cũng lót nhung đấy." Kỷ Khuynh Nhan vén một góc váy lộ ra quần leggings bên trên, chứng minh bản thân không có nói dối.

"Vậy là được rồi."

"Hì hì..." Kỷ Khuynh Nhan cười lên: “Anh tính dẫn em đi đâu vậy?"

"Chúng ta đi ăn cơm trước đã, anh đặt chỗ rồi."

Lâm Dật lái xe chở Kỷ Khuynh Nhan đến một nhà hàng Pháp, tính giải quyết bữa tối trước.

Trong nhà hàng có rất nhiều đôi nam nữ, nếu không phải Lâm Dật dựa vào quan hệ của mình, rất khó đặt được chỗ trong thời gian ngắn như vậy.

Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm không nhanh, một bữa cơm hơn hai giờ mới tính là kết thúc.

Đây cũng là cảm giác mà Kỷ Khuynh Nhan muốn có, ăn bữa cơm, nói chuyện với nhau, sau đó xem một bộ phim điện ảnh, quả thật chính là lễ Giáng Sinh hoàn hảo.

Về phần món quà gì đó, cô không quan tâm.

Lâm Dật lại nghĩ, rốt cuộc tối nay có cơ hội đánh phá tất cả thành lũy không?

"Không phải nói sẽ xem phim à? Anh đặt bộ phim nào thế?"

"Anh mua tất cả các bộ phim điện ảnh, em xem muốn chọn cái nào."

Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại của Lâm Dật, ở trong xe chọn lựa: “Xem Đoạt Giải Quán Quân đi, có người nói bộ phim này rất cảm động."

"Được, anh chuẩn bị cả khăn tay cho em rồi."

"Em sẽ cố nhịn không khóc."

"Vậy anh đưa cho cô gái khác dùng."

"Cẩn thận kẻo em nhéo anh đấy."

Hai người lái xe đến rạp chiếu phim Vạn Đạt, rất nhanh đã lấy được vé vào trong.

"Ngài Lâm, em muốn ăn bỏng, có thể mua không?"

"Cái này có gì mà không thể mua chứ? Em chờ đấy."

"Anh nhớ mua cốc lớn, phải mua hai cốc đấy."

"Hai cốc lớn à?" Lâm Dật nói: "Anh không thích ăn bỏng."

"Nhưng em thích ăn, một cốc không đủ cho em ăn."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 883.
Bình Luận (0)
Comment