Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 886 - Chương 884. Một Cuộc Hẹn Hò Có Kèm Kịch Bản

Chương 884. Một Cuộc Hẹn Hò Có Kèm Kịch Bản
Chương 884. Một Cuộc Hẹn Hò Có Kèm Kịch Bản

"Quá nhiều rồi, em không sợ ăn ngọt quá khé cổ à? Hơn nữa ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị mập đấy."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn xung quanh, cười ghé sát bên tai Lâm Dật nói:

"Không phải anh cứ suốt ngày bảo em ăn cho béo hơn một chút à? Sao anh không giữ quy tắc của mình vậy?"

"Chà chà chà... Chỉ riêng lời này của em, anh sẽ mua thêm cho em một cốc."

Ôi, Lâm Dật cảm thấy Kỷ Khuynh Nhan ở với mình cũng học thói xấu rồi.

Ban đầu, trình độ tán tỉnh, thả thính của cô ấy bằng không đấy.

"Hì hì, ba cốc thì em chắc chắn không ăn hết nhưng có thể cầm về nhà ăn."

"Được, hôm nay anh cho em ăn đủ."

Lâm Dật đi mua ba cốc bỏng và hai chai nước khoáng không lạnh, sau đó cùng Kỷ Khuynh Nhan đi qua chỗ soát vé vào phòng chiếu phim.

Nhưng bộ phim mới chiếu được một nửa, cô đã khóc bù lu bù loa, nước mắt không thể nào ngừng lại được.

"Chẳng phải em nói sẽ không khóc à? Sao còn khóc thành như vậy?"

"Bởi vì bộ phim quá cảm động." Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt, lặng lẽ nói:

"Em không thể khóc nữa, khóc nữa sẽ lem mất trang điểm, lát ra ngoài không có cách nào gặp người ta."

Quả nhiên, Kỷ Khuynh Nhan quan tâm nhất vẫn là trang điểm trên mặt mình.

Bởi vì bộ phim điện ảnh quá cảm động, Kỷ Khuynh Nhan xem hết bộ phim cũng chỉ mới ăn được hết nửa cốc bỏng.

"Hết phim rồi, chúng ta trở về thôi."

Kỷ Khuynh Nhan lau khô nước mắt và dặm lại phấn, chuẩn bị rời khỏi phòng chiếu phim.

"Mọi người có thể chờ một lát không?"

Vào lúc hai người chuẩn bị rời khỏi phòng chiếu, chợt thấy một nam sinh ngồi ở hàng trước đứng lên, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa hồng đỏ.

Thấy nam sinh đang cầm hoa hồng, Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy cánh tay Lâm Dật, có chút kích động.

"Anh xem, hình như có người muốn cầu hôn, không ngờ chúng ta có thể gặp được chuyện lãng mạn như vậy."

"Bình thường thôi. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, chắc chắn sẽ có người đứng ra cầu hôn."

"Anh nói cũng phải." Kỷ Khuynh Nhan hâm mộ nhìn nam sinh ở hàng ghế trước, còn hưng phấn và kích động hơn cả lúc xem phim.

Nữ sinh ngồi ở bên cạnh anh ta rõ ràng sửng sốt, dường như không ngờ bạn trai sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Lệ Lệ, anh yêu em lâu rồi, cho dù hành động này có hơi đột ngột nhưng anh không thể chờ thêm nữa, lần này anh cẩn thận chuẩn bị cho em, hi vọng em có thể làm bạn gái của anh."

Lúc nói chuyện, nam sinh còn lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương.

Mà khi thấy chiếc nhẫn kim cương này, mọi người ở đó kinh ngạc kêu lên.

"Ôi trời ơi, cái nhẫn kim cương này cũng quá lớn rồi. Nam sinh này có vẻ là con nhà giàu đấy."

"Nữ sinh kia thật hạnh phúc."

"Anh nhìn người ta, học tập thêm đi." Một nữ sinh dạy dỗ.

"Chủ yếu là anh không nhiều tiền như vậy, cũng không mua nổi cái nhẫn kim cương lớn như vậy."

"Em đâu cần lớn như vậy, anh mua cho em bé bằng hạt gạo em cũng lấy anh."

"Hì hì, vậy thì không thành vấn đề."

"Lưu Bân, anh làm gì vậy? Anh muốn tôi bị bẽ mặt trước mặt mọi người sao?"

Nữ sinh nói, làm mọi người ở đó lập tức ngừng cười, bầu không khí trong rạp chiếu phim từ ấm áp lãng mạn biến thành lúng túng.

"Hay anh cảm thấy mình có tiền, tôi chắc chắn sẽ nhận lời anh?" Nữ sinh lạnh mặt nói:

"Tôi cho anh biết, tôi chỉ coi anh là bạn bình thường, cũng không có ý gì khác, hi vọng anh đừng hiểu nhầm."

Nữ sinh đẩy nam sinh ra, cầm túi của mình hầm hầm đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Lúc này bầu không khí vô cùng lúng túng, rất nhiều người đều thấy tiếc cho chàng trai kia.

Cậu ta không tính là xấu, hơn nữa còn có tiền, tuyệt đối là xứng đôi với nữ sinh kia, vì sao cô ta không nhận lời chứ? Hơn nữa cô ta cũng đã đi xem phim với người ta.

Điều tồi tệ nhất là còn khiến người ta khó xử trước mặt mọi người, ngay cả Kỷ Khuynh Nhan đều cảm thấy nữ sinh kia hơi quá đáng.

Người trong rạp chiếu phim đều nhìn chàng trai kia, thấy đáng tiếc thay cho anh ta.

"Thật ngại quá, đã làm mọi người chê cười rồi, cảnh tượng có hơi xấu hổ."

Nam sinh cười khổ nói.

Nhưng một giây tiếp theo, vẻ mặt anh ta thay đổi 180 độ.

"Cho dù cảnh tượng hơi xấu hổ nhưng người thật sự cầu hôn đâu phải tôi, cho nên tôi không sao cả."

Chuyển biến như vậy khiến người ở đây đều không hiểu. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nam sinh cười, giao hoa hồng và nhẫn kim cương đến trên tay Lâm Dật.

"Người thật sự muốn cầu hôn không phải tôi mà là người trước mắt này."

Lâm Dật mỉm cười nhận lấy hoa hồng và nhẫn kim cương, cũng đưa nó tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan.

"Em yêu, Giáng Sinh hạnh phúc."

Xoay chuyển lớn như vậy làm mỗi người ở đây đều bất ngờ, hơn mười giây sau mới hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Đây là tạo ngạc nhiên cho bạn gái đấy.

"Nhận lời đi!"

"Nhận lời đi!"

"Nhận lời đi!"

Trong tiếng kêu vào cổ vũ ầm ĩ, Kỷ Khuynh Nhan mới ý thức được vai nữ chính trong màn kịch này hình như là mình, nước mắt lập tức trào ra.

"Chị ơi, chị còn đứng ngây ra đó làm gì chứ, mau tỏ thái độ đi?"

Nghe được tiếng nói chuyện, Kỷ Khuynh Nhan vội vàng quay đầu nhìn lại.

Cô bất ngờ khi nhìn thấy Hà Viện Viện và ba người bạn của Lâm Dật đều ngồi trong góc phòng chiếu phim.

"Các người đã sớm thông đồng với nhau à." Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt nói, trái tim nhỏ vẫn đập thình thịch không ngừng.

"Quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là được rồi."

"Ghét chết đi được, anh làm trang điểm của em lại bị lem rồi."

"Vậy em có nhận lời không?" Lâm Dật vừa cười vừa nói.

"Vậy anh đeo cho em đi."

Mặc dù không nói trực tiếp nhưng thấy Kỷ Khuynh Nhan đưa tay ra, mọi người ở đây đều biết chuyện này xem như đã thành rồi.

Ở dưới sự tập trung chú ý của mọi người, Lâm Dật đeo chiếc nhẫn kim cương mười tám Carat lên trên tay Kỷ Khuynh Nhan, còn thuận tiện hôn cô một cái.

Thấy chiếc nhẫn kim cương rất lớn này, các nữ sinh ở đó đều vô cùng hâm mộ.

Nếu không phải ở dưới tình cảnh này, các cô sẽ thật sự cho rằng viên kim cương kia là giả.

"Đi nhanh đi, có nhiều người nhìn như vậy kia." Kỷ Khuynh Nhan kéo tay Lâm Dật, ngượng ngùng nói.

Lâm Dật cũng biết cô hay xấu hổ, kéo tay cô rời khỏi rạp chiếu phim.

"Anh Lâm, hành động này của anh thật sự rất tuyệt, bầu không khí được tạo dựng tuyệt đối hợp lý, làm những người khác nhìn tới ngây người." Lương Kim Minh nói.

"Anh muốn chính là hiệu quả này."

"Anh xem chị tôi cảm động chưa kìa, bây giờ vẫn còn rơi nước mắt đấy." Hà Viện Viện nói đùa:

"Nhẫn kim cương lớn như vậy phải trên mười triệu đấy."

"Cô muốn thì tìm lão Cao nhà cô mà đòi mua, đừng nhìn chúng tôi."

"Chúng tôi cũng không đâu nhìn lén anh." Cao Tông Nguyên bao che khuyết điểm nói: "Ngày mai tôi sẽ mua một cái còn đắt hơn của hai người."

"Đừng mua, đừng mua." Hà Viện Viện nói:

"Chỉ có thẩm mỹ đại gia như anh ta mới muốn mua nhẫn kim cương lớn như vậy, chắc hẳn chị em cũng vì giữ mặt mũi cho anh ta mới miễn cưỡng đeo thôi."

"Ai nói vậy chứ, chị thích mà."

Lần này không cần Lâm Dật nói gì, Kỷ Khuynh Nhan đã hỗ trợ.

"Được rồi, được rồi, hai người đừng khoe ân ái nữa, ngày tốt như hôm nay phải tìm một chỗ chúc mừng mới được." Tần Hán nói.

"Chúng ta là người có bạn gái, có lẽ không thể chúc mừng với các người được, phải trở về ôm bà xã ngủ đây."

Lâm Dật: điên cuồng ám chỉ.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 884.
Bình Luận (0)
Comment