Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 887 - Chương 885. Có Thể Chú Ý Chút Không

Chương 885. Có Thể Chú Ý Chút Không
Chương 885. Có Thể Chú Ý Chút Không

"Con người cậu thật chẳng ra sao cả. Tôi bận rộn từ sáng đến tối, không có công lao cũng có vất vả đấy." Tần Hán oán trách.

"Không có cách nào, hôm nay tương đối đặc biệt, ngày mai tôi sẽ đi uống một trận ra trò với anh."

"Mọi người khó khăn lắm mới tập trung một chỗ, nếu không hôm nay ra ngoài chơi một chút." Kỷ Khuynh Nhan khẽ nói:

"Mấy ngày trước, anh đang livestream thì có việc rời đi, đám người Tần Hán chơi còn chưa thỏa mãn đâu."

Kỷ Khuynh Nhan không có hứng thú với mấy chỗ quán bar đó, hoàn toàn chỉ là nhân nhượng vì Lâm Dật, không muốn để hắn mất thể diện trước mặt bạn bè.

"Không sao, không có chúng ta, bọn họ vẫn có thể chơi vui thỏa thích, nếu em đi thật, bọn họ mới không chơi được đấy."

Tần Hán và Lương Kim Minh cũng biết, Lâm Dật có thể đánh phá tất cả thành lũy hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tối hôm nay nên cũng không nắm lấy chuyện này không tha.

"Các người đi nhanh đi, tôi và lão Lương còn hẹn em gái khác, muốn quyết chiến đến rạng sáng đấy. Các người đi theo quả thật không tiện lắm."

"Em xem anh đã nói gì, người ta hoàn toàn không cần chúng ta."

Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười gật đầu, như vậy là có thể về nhà rồi.

So với điên cuồng vui chơi với người khác, cô càng thích được ở riêng với Lâm Dật hơn.

Đám người mỗi người đi một ngả, Lâm Dật lái xe chở Kỷ Khuynh Nhan quay về Cửu Châu các.

Nhưng mới vừa vào cửa, Kỷ Khuynh Nhan đã ôm lấy Lâm Dật, hai tay vòng qua cổ anh, hai chân thon dài kẹp lấy thắt lưng của anh. Lâm Dật cũng thuận thế kéo cô lên, tránh cho cô ngã xuống.

Chụt...

"Cám ơn món quà Giáng Sinh mà anh chuẩn bị cho em, em rất thích."

Trên thực tế, Kỷ Khuynh Nhan thích không phải bó hoa hồng rực lửa đại biểu cho tình yêu, cũng không phải chiếc nhẫn kim cương mười tám Carat lấp lánh kia.

Mà là Lâm Dật đã để tâm, chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho mình.

Đặc biệt là lúc ở rạp chiếu phim, người khác đều nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, đến bây giờ nó vẫn là ấn tượng mới mẻ đối với cô.

Cô cảm giác như kịch bản trong phim vậy.

Lâm Dật cười hì hì, bế Kỷ Khuynh Nhan đến bên sô pha và đè cô xuống dưới người.

Mà trong quá trình này, Kỷ Khuynh Nhan không chống lại, cứ nhìn Lâm Dật.

"Vậy bà Lâm có phải cũng nên thể hiện chút gì đó không?"

Lúc nói chuyện, bàn tay Lâm Dật còn không chịu ở yên.

Ngực Kỷ Khuynh Nhan không ngừng phập phồng lên xuống, mặt ửng hồng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Anh… anh muốn em thể hiện thế nào?"

"Em thấy sao?"

"Anh.. anh thật sự không nhịn được nữa sao?"

Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan lại giống như trái đào chín mọng, dường như vừa chạm vào là có thể nhỏ nước vậy.

"Ừ."

"Vậy anh đến đây đi."

Kỷ Khuynh Nhan nhắm mắt lại, mím môi, thậm chí ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy.

Lâm Dật dừng tay, nhìn Kỷ Khuynh Nhan tới thất thần.

Sau một lúc lâu, thấy Lâm Dật không có bất kỳ động tác nào khác, Kỷ Khuynh Nhan dè dặt mở mắt ra.

"Không… không phải anh không nhịn được nữa sao? Em đã chuẩn bị xong rồi."

Lâm Dật vuốt ve gương mặt Kỷ Khuynh Nhan: “Chắc em còn chưa chuẩn bị xong."

"Không, không, em chỉ hơi căng thẳng thôi."

"Em xác định chứ?"

"Em..."

Kỷ Khuynh Nhan im lặng một lúc mới nói: “Em… em muốn để lại đến lúc chúng ta kết hôn, nhưng em sợ anh không nhịn được nên không muốn kiên trì nữa."

"Anh nhớ có một lần, em dường như đặc biệt chủ động."

"Làm gì có..." Kỷ Khuynh Nhan đỏ mặt nói:

"Lần đó em biết dì cả tới, chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì nên trêu anh thôi."

Lâm Dật có chút dở khóc dở cười: “Hóa ra em đã sớm âm mưu từ trước."

"Không có, không có." Kỷ Khuynh Nhan khẽ nói:

"Nếu anh thật sự không nhịn được nữa, em cũng có thể cho. Em biết anh chắc chắn sẽ không phụ lòng em, chắc chắn sẽ tốt với em."

"Ừ." Lâm Dật gật đầu: “Nhưng anh cảm thấy chuyện như vậy vẫn nên chờ tới lúc em hoàn toàn chuẩn bị tốt mới được, bằng không anh cạo đầu chống nóng một bên, vẫn có cảm giác không thích hợp."

"Em nói cho anh biết, cơ hội chỉ có lần này, nếu bỏ qua là không có nữa đâu."

Lâm Dật gật đầu: “Chuyện này không gấp được. Em đeo chiếc nhẫn của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời, bảo vệ em cả đời."

"Lâm Dật."

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, ôm chặt lấy Lâm Dật, nước mắt rơi xuống.

Cô từ nhỏ đã mơ mộng một cuộc gặp gỡ tình cờ lại tuyệt đẹp, có một tình yêu giống như trong chuyện cổ tích vậy.

Nhưng hiện thực lúc nào cũng đầy chuyện vặt vãnh, câu chuyện hoàng tử và công chúa chỉ tồn tại ở trong chuyện cổ tích.

Chẳng qua Kỷ Khuynh Nhan vẫn cảm thấy mình may mắn.

Bởi vì cô gặp được người đàn ông có thể hứa hẹn với mình cả đời.

"Cô bé ngốc, đã lớn như vậy còn khóc nhè."

"Em cứ muốn khóc, không nhịn được."

Lâm Dật vỗ nhẹ vào sau lưng Kỷ Khuynh Nhan.

Lúc này nói gì cũng không thích hợp, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh cô là được rồi.

"Đúng rồi, em quên mất một việc." Kỷ Khuynh Nhan rời khỏi vòng tay của Lâm Dật, lau nước mắt nói.

"Chuyện gì?"

"Ngoại trừ cái vali này, em vẫn chuẩn bị món quà khác cho anh nữa."

"Đây chính là quà lớn hai tầng trong truyền thuyết à?"

"Nhưng so với món quà mà anh chuẩn bị, quà của em không tốt lắm."

"Cái này không quân tâm có tốt hay không, chỉ cần để tâm chuẩn bị là được rồi." Lâm Dật an ủi:

"Giá không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng."

"Vậy anh chờ em một lát, em đi lấy cho anh."

Kỷ Khuynh Nhan từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi về trong phòng, lấy ra một cái túi nhỏ màu đen.

Thấy cái túi quen thuộc kia, vẻ mặt Lâm Dật chợt suy sụp, toàn thân khó chịu.

Có phải bốn người các em thông đồng với nhau không?

Không ngờ lại tặng món quà giống nhau?

Lẽ nào ngoài tặng dây thắt lưng thì không có thứ gì có thể tặng được à?

Một mình tôi tặng cho các em bốn món quà không đụng hàng, dựa vào đâu mà các em đều tặng tôi 4 cái dây thắt lưng giống nhau chứ?

Có thể chú ý một chút không?

"Em suy nghĩ rất lâu, cũng không biết nên tặng anh cái gì, cuối cùng lại chọn dây thắt lưng này, khi dùng nó với lễ phục chắc chắn là cực đẹp."

"Em đúng là con giun trong bụng anh, đúng lúc anh đang thiếu dây thắt lưng, em lại mua về cho anh rồi."

Một lời thoại nói bốn lần, hơn nữa căn cứ vào hoàn cảnh khác nhau và đối mặt với vai diễn khác nhau, Lâm Dật dùng bốn cách giải thích cho bốn tình huống này.

Anh nắm giữ từng chi tiết tuyệt đối đạt cấp ảnh đế.

"Hì hì, bởi vì em nhìn thấy dây thắt lưng trước đây của anh đã cũ, cho nên mới mua cái này."

"Cho nên mới nói, vẫn là em hiểu anh nhất, mẹ anh còn chẳng bằng em đâu."

"Hì hì..."

"Vậy em đi tắm dây." Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái lên trên mặt Lâm Dật: “Anh chờ em nhé, tối nay chúng ta ngủ chung."

"OK."

Kỷ Khuynh Nhan đi vào phòng vệ sinh trên tầng, Lâm Dật cầm dây thắt lưng cô tặng và đờ người ra.

Vương Oánh và Lý Sở Hàm thì không có vấn đề gì.

Hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng bên phía Lương Nhược Hư dường như khó giải quyết.

Hơn nữa gia đình cô dường như cũng không thể cho phép cô chia sẻ bạn trai với một người phụ nữ khác.

Từ thái độ của Lương Nhược Hư hôm nay lại có thể nhìn ra.

Lâm Dật gãi đầu.

"Mẹ nó, chuyện này thật khó xử lý!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 885.
Bình Luận (0)
Comment