Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan dậy sớm, nấu ăn cho Lâm Dật.
Đối với cô, đây là chuyện rất hạnh phúc.
"Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, anh tính bao giờ quay về Quảng Châu?" Lúc ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Khoảng 29 âm." Lâm Dật nói: "Dù sao cũng là năm mới, phải chuẩn bị rất nhiều đồ, anh phải trở lại giúp một tay."
"Hì hì, vậy em cũng đi chung với anh."
"Ồ? Em không về nhà ăn tết à?"
"Chuyện trong nhà em không cần em lo, em có thể đi với anh trước, chờ 30 sẽ về. Dù sao từ Trung Hải đến Quảng Châu chỉ mất hơn hai giờ, đợi đến 30, em sẽ đi máy bay về."
"Như vậy có mệt quá không."
"Sẽ không đâu. Trước đây em cũng đi công tác suốt, không sao đâu."
"Vậy thì được, đến lúc đó chúng ta cùng về, mẹ anh còn có thể cho em một phong lì xì, tiền tự nhiên được, không nhận cũng uổng."
"Đám người thím Vương lớn tuổi rồi, chắc chúng ta cũng nên cho bọn họ tiền."
"Nói thì nói vậy nhưng em làm con dâu, chắc chắn sẽ cho lì xì gì đó."
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật: “Anh đang ám chỉ với em à?"
"Khụ khụ khụ..."
Lâm Dật ho khẽ một tiếng: “Xem em nói kìa, vậy chẳng phải là lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử sao? Anh cũng không có ám chỉ gì, chỉ đơn thuần hình dung chuyện này thôi."
Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì: “Vậy anh bớt thời gian qua nhà em, để mẹ em cho anh bao lì xì lớn."
"Tới đây, đập tay phát."
Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười: “Con người anh thật sự quá xấu."
Nhưng cô vẫn đập tay với Lâm Dật mang tính tượng trưng.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, sau đó đi tới tập đoàn Lăng Vân để giết thời gian.
Một ngày, anh cơ bản đều vượt qua trong game.
Trong lúc đó, anh còn nhận được điện thoại của Nhan Từ, cô nói với Lâm Dật về các vấn đề cụ thể.
Thời gian thu chương trình được quyết định vào mùng 5 tháng một.
Thời gian chuẩn bị là một tháng, cũng chính là thu trước tết, như vậy lại có thể đuổi kịp chương trình Game show mùa xuân năm sau.
Theo kế hoạch còn mười mấy ngày nữa, Lâm Dật thật ra có phần không chờ được. Ông đây vẫn chờ làm nhiệm vụ đấy!
Mà trong điện thoại, Nhan Từ còn nói, bởi vì chương trình được thu ở trên đảo nên rất có thể phải dùng tàu ở bến cảng Vọng Giang, nhưng cụ thể làm thế nào còn chưa có quyết định chính xác, xem như đánh tiếng với Lâm Dật trước thôi.
Lâm Dật sẽ không để ý tới chuyện nhỏ như vậy, dù sao đừng chậm trễ việc mình làm nhiệm vụ là được rồi.
Ngoài ra, còn có một tin tức tốt.
Máy bay tư nhân được mua ở đảo Á Loan trước đó đã được chuẩn bị xong, cũng dựa theo dặn dò của Lâm Dật, đỗ trong sân bay nhà Lương Kim Minh.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Dật xem như hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, từ lúc nhận được hệ thống, hình như đây là lần đầu tiên anh nhàn rỗi thế này.
"Hệ thống có ở đây không?"
(Ký chủ có chết, tôi vẫn ở đây.)
"Mẹ nó, ngươi nói chuyện khó nghe quá!" Lâm Dật nói:
"Đúng lúc hôm nay tôi có thời gian, hơn nữa hai anh em chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi có chút thời gian, chúng ta thành thật nói chuyện với nhau một lát."
(Tôi là một bộ máy không có tình cảm, không có cách nào thành thật nói chuyện với kí chủ được.)
"Đừng như vậy." Lâm Dật nói: "Trong biển người mênh mông, hai chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, nói chuyện một lát cũng không quá đáng chứ?"
(Ký chủ muốn biết gì?)
"Tôi muốn biết tại sao cậu tới đây?"
(Tôi có thể nói cho ký chủ biết ký chủ mất như thế nào, nhưng tôi không thể nói cho kỳ chủ biết tôi làm sao tới đây.)
"Mẹ nó, giỏi lắm hệ thống, điểm cười của cậu cao đấy, bên trong gắn sẵn Tik Tok à? Bộ nhớ lớn vậy sao?"
Chờ mấy phút mà hệ thống vẫn không nói gì, Lâm Dật biết, đề tài này của mình đã quá giới hạn, liên quan đến điểm mù kiến thức của nó.
"Hệ thống đừng đi, chúng ta lại nói chuyện thêm một lát đi." Lâm Dật nói: "Nếu tôi chết, cậu có thể cũng biến mất không?"
(Có.)
"Không phải cậu vừa nói, tôi chết cậu cũng không chết à?"
(Tôi sẽ tự hủy diệt.)
"Thật sự cảm động mà." Lâm Dật nói: "Lẽ nào cậu thật sự không thể tiết lộ về nguồn gốc của cậu à? Lẽ nào trên thế giới này thật sự có hành tinh văn minh khác?"
(Văn minh tiền sử.)
"Văn minh tiền sử?"
Lâm Dật hơi bất ngờ: “Sự tồn tại của cậu rõ ràng vượt qua phạm trù của văn minh hiện đại, nhưng chắc hẳn không có bất kỳ văn minh tiền sử nào vượt qua được văn minh hiện đại chứ? Hơn nữa cậu làm sao tới được đây?"
(Chỗ văn minh tiền sử của tôi là một văn minh mà con người chưa từng biết tới. Nhưng bây giờ, loài người đã nhận thấy được sự tồn tại của văn minh tiền sử và đang tiến hành thăm dò. )
"Mẹ nó, hình như tôi chạm đến bí mật lớn động trời nào đó rồi."
(Ở trong mắt của quản lý cấp cao, điều này cũng không phải là bí mật. Ký chủ không cần suy nghĩ về văn minh tiền sử quá mức thần bí. )
"Lẽ nào điều này còn chưa đủ thần bí sao? Cũng đủ làm người ta suy nghĩ không ngừng rồi." Lâm Dật nói móc.
(Ở trên địa cầu từng xuất hiện văn minh Atlantis và văn minh Maya, những thứ này đều là một nhánh của văn minh tiền sử. )
Sau khi nghe hệ thống nói vậy, Lâm Dật cũng hiểu rõ hơn.
Xét từ góc độ nào đó, văn minh tiền sử hình như không mơ hồ như trong sự tưởng tượng của mình.
Chỉ là nó thần bí hơn mà thôi.
"Vậy thì tôi hiểu rồi."
Lâm Dật không nói nữa, trầm ngâm suy nghĩ.
Anh có cảm giác mình tốn nhiều thời gian như vậy dường như vẫn luôn loay hoay trong thôn tân thủ.
Mẹ nó, điều này cũng thật quá đáng.
Anh lắc đầu, ném sạch những điều này.
Hệ thống nói việc này không là gì trong mắt các quản lý cấp cao.
Nói cách khác, một phần nhỏ nhân sĩ nòng cốt đã nắm giữ được bí mật ở đây.
Chỉ là mình còn chưa lăn lộn đến trình độ đó mà thôi.
Mọi chuyện từ từ sẽ đến.
Reng reng reng…
Trong lúc Lâm Dật đang nhàm chán, lại nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
"Ngài Lâm đang bận gì à." Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào hỏi.
"Ôi, em đừng nói nữa, công ty quá nhiều việc làm anh bận muốn chết, đến bây giờ anh còn chưa uống được hớp nước nào đâu."
"Thật vậy à? Vậy chẳng phải là mệt muốn chết sao?"
"Còn không à? Sau khi về nhà em phải đấm bóp cho anh đấy."
"Nhưng em nghe Viện Viện nói hình như anh rất rảnh rỗi, tận trưa mới tới, ngoại trừ đờ người ra thì chơi game, hình như cũng không làm gì cả."
"Hà Viện Viện, mẹ nó, cô không muốn làm nữa à?"
Lâm Dật thầm mắng một câu, lại giả vờ thâm trầm nói: "Cái đó, thật ra chơi game cũng rất mệt."
"Được rồi, em mặc kệ anh." Kỷ Khuynh Nhan cười: “Nhưng bây giờ em muốn sắp xếp cho anh một nhiệm vụ đây."
"Nhiệm vụ gì thế?"
"Sắp Nguyên Đán nhưng em tương đối bận, chuyện mua thức ăn và quà sẽ giao cho anh."
"Chuyện này còn cần anh làm à? Một mình mẹ anh cũng có thể giải quyết xong."
"Ý nghĩa không giống nhau. Đây là lần đầu tiên em về ăn tết với thím Vương, đồ nên mua vẫn phải mua. Nhưng anh không cần mua quần áo cho mấy người thím Vương, em đều chọn xong rồi. Anh cứ chọn cho đám trẻ là được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh mau đi đi, nghe lời nhé, chụt…"
------
Dịch: MBMH Translate