Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 889 - Chương 887. Cảm Giác Nghi Thức Và Cảm Giác Chờ Mong

Chương 887. Cảm Giác Nghi Thức Và Cảm Giác Chờ Mong
Chương 887. Cảm Giác Nghi Thức Và Cảm Giác Chờ Mong

Kỷ Khuynh Nhan đã dùng tới viên đạn bọc đường, Lâm Dật cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đáp ứng.

"Mẹ nói."

Lâm Dật mắng một câu, đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng, sau đó xuống dưới tầng đá văng cửa văn phòng của Hà Viện Viện.

Nhưng bên trong không có một bóng người.

"Sếp Hà đâu?" Lâm Dật kéo một người qua hỏi.

"Tổng giám đốc Lâm, sếp Hà và sếp Kỳ đang họp trong phòng."

"Được, tôi biết rồi."

Lâm Dật đút hai tay vào trong túi, đi tới cửa phòng họp, sau đó đẩy cửa đi vào.

Thấy Lâm Dật bước vào, các quản lý cao cấp đều đứng lên.

"Tổng giám đốc Lâm."

"Không sao, mọi người đừng căng thẳng." Lâm Dật nói: "Tôi vừa nhìn trúng một dự án, tìm các người tới thương lượng thôi."

"Tổng giám đốc Lâm, ngài ngồi đi, chúng ta sẽ bàn tỉ mỉ sau."

"Không cần phiền phức như vậy." Lâm Dật nói:

"Tôi cảm giác thị trường Châu Phi có tương lai phát triển rất lớn, nếu tới đó bán áo lông chắc hẳn có thể kiếm được một khoản lớn. Căn cứ vào tầm quan trọng của dự án này, tôi quyết định phái Phó tổng giám đốc Hà đi chủ trì dự án này, mọi người vỗ tay."

"Đến Châu Phi bán áo lông?"

Tạm thời không nói người ta có thể mua nổi không, nhưng với nhiệt độ của Châu Phi căn bản không cần mặc áo lông.

Triệu Nhã Lệ cười phá lên. Đây là tổng giám đốc Lâm và sếp Hà yêu nhau, giết nhau ở đây thôi.

"Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, tôi chắc chắn sẽ làm rất tốt." Hà Viện Viện nói.

"Tôi chính là nhìn trúng ưu điểm chịu khổ chịu vất vả của cô đấy, làm cho tốt nhé."

Sau khi Lâm Dật nói với ẩn ý sâu xa, vỗ nhẹ vào vai Hà Viện Viện, thảnh thơi đi ra ngoài.

Ngày mai sẽ là 29, vẫn phải tranh thủ xử lý chuyện này.

Anh lái xe đến Quảng trường Vạn Đạt gần đó.

Lâm Dật đi dạo bên trong, cuối cùng nhấm vào hai thứ.

Quần áo và thực phẩm.

Vừa lúc máy bay tư nhân cũng đưa tới, trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không đến Quảng Châu thật ra cũng tiện.

Đến tầng ba khu vực quần áo trẻ em, anh không nhìn giá chọn luôn mấy chục bộ, cỡ nào cũng có, kiểu dáng cũng khác nhau.

Làm như vậy lại tương đương với lia súng bắn chim, kỹ thuật không tốt cũng có thể bắn trúng.

Cho dù có quần áo không mặc bây giờ nhưng đứa trẻ trong cô nhi viện sẽ từ từ lớn lên, cũng sẽ có đứa mới tới, nói chung sẽ không lãng phí.

Sau đó, Lâm Dật lại vào khu hàng hiệu thể thao, đến cửa hàng Nike.

Lâm Dật xuất hiện lại khiến cho rất nhiều cô gái đang đứng xem hàng đều vô thức để ý vài lần.

"Có gì hay mà nhìn?"

Một nam sinh thấy bạn gái của mình cứ liếc trộm Lâm Dật, lạnh lùng nói.

"Em chỉ liếc nhìn thôi." Nữ sinh xấu hổ nói: “Nhưng anh ấy đẹp trai thật đấy."

"Đẹp trai thì có ích gì, có thể thay cơm ăn sao?"

"Tôi mua hết đồ trong cửa hàng cô, cô tính giúp tôi xem bao nhiêu tiền." Lâm Dật nói.

Người trong cửa hàng bị giật mình.

"Ngài… ngài nói gì? Ngài mua hết sao?"

"Đúng, tôi mua hết."

"Nhưng nguồn cung cấp trong cửa hàng chúng tôi đây đủ, nếu mua hết, tối thiểu cũng phải mấy triệu."

"Tôi biết." Lâm Dật nói:

"Chỗ các cô có giao hàng đi không?"

"Nếu ngài thật sự mua nhiều như vậy, chúng tôi có thể cung cấp phục vụ giao hàng."

"Vậy được, sau khi đóng gói xong, đưa giúp tôi đến sân bay Tân Hoa là được rồi."

"Được, tôi sẽ tính tiền giúp ngài ngay."

Lâm Dật gật đầu và xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị đi tới Adidas đối diện.

"Thưa ngài, không phải ngài muốn mua đồ sao? Sao còn đi vậy?"

"Đồ nhà các cô đã mua sạch rồi, tôi tất nhiên phải tới cửa hàng khác mua thôi."

Lâm Dật nói xong tới cửa hàng Adidas.

"Tôi cũng muốn mua hết đồ nhà các cô."

"Được được được, ngài… ngài chờ lát, tôi sẽ gói cho ngài ngay."

Thấy Lâm Dật mua sạch hai cửa hàng, những người qua lại đều âm thầm kinh hãi.

Hóa ra đại gia đều đi dạo cửa hàng như vậy!

Sau khi chọn đồ xong, Lâm Dật lại đi tới cửa hàng HM và Xara, cho dù đây đều là thương hiệu rất bình dân nhưng cho đám trẻ trong cô nhi viện mặc, chắc chắn đã đủ rồi.

Sau khi quét liên tục hơn mười triệu, Lâm Dật lại đi tới tầng một của siêu thị, mua không ít đồ ăn vặt và đồ chơi mới xem như kết thúc công việc mua đồ về nhà.

Lâm Dật cảm thấy mình tới đi dạo cũng rất tốt, nếu Kỷ Khuynh Nhan tới, không biết sẽ phải đi dạo tới khi nào.

Đương nhiên buổi tối, Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan tăng ca đến hơn mười giờ tối, hắn còn giúp xử lý một ít tài liệu, giải quyết hết công việc trong mấy ngày sau đó.

"Tất cả đồ đã chuẩn bị xong chưa?" Trên đường trở về, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Anh đều giải quyết xong rồi."

"Vậy để em đi đặt vé máy bay." Kỷ Khuynh Nhan mở điện thoại nói: "Chúng ta đừng nói cho thím Vương biết, cho thím ấy một sự ngạc nhiên."

"Vé máy bay cũng không cần mua, anh mua máy bay tư nhân rồi, chúng ta có thể bay bất cứ lúc nào."

"Hả? Anh mua máy bay tư nhân à? Anh cũng quá bí ẩn đấy." Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười nói: "Em cũng không biết gì."

"Chuyện nhỏ như vậy, sao dám để mợ Lâm phải phiền lòng."

"Hì hì, xem như anh giỏi ăn nói."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đến sân bay, nhìn thấy đồ anh mua, cô dở khóc dở cười.

Đây hoàn toàn là mua loạn.

Để đàn ông đi dạo phố một mình thật sự không đáng tin.

Sau này mình vẫn nên tự đi thì hơn.

Sau khi xuống máy bay, xe tải đã sớm chờ sẵn ở cửa sân bay, chuyển hàng xong là đi thẳng vào cô nhi viện.

Thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan trở về, Vương Thúy Bình rất vui mừng.

Lần này dẫn người trở về cuối cùng là con dâu mình.

Bằng không phải thật sự trừng trị thằng nhóc này một trận mới được.

Đồ do Lâm Dật mua về, Vương Thúy Bình chỉ phát một phần đồ ăn vặt, về phần còn lại và quần áo khác đều bỏ trong kho hàng.

Chuẩn bị giữ đến tết lại cho bọn nhỏ mặc.

Nguyên Đán chính là ngày đoàn tụ, quần áo mới vẫn nên giữ đến năm mới mặc thì tốt hơn.

Cuộc sống của kẻ lắm tiền, lúc nào cũng đầy cảm giác nghi thức, người nghèo lại phải tính toán tỉ mỉ.

Ở trên phương diện cảm nghi thức có thể không mấy long trọng nhưng đầy cảm giác chờ mong.

Chỉ là khi Lâm Dật còn bé, cũng không cảm thấy chờ mong đối với quần áo mới.

Bởi vì lấy tài sản và thế lực của cô nhi viện căn bản không chống đỡ nổi mức chi tiêu lớn như vậy.

Nhưng tới năm mới vẫn có thể ăn uống thoải mái, sườn lợn thịt gà gì đó đều không phải lo.

Bây giờ nghĩ lại, Lâm Dật vẫn cảm thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất.

"Anh Tiểu Dật, bọn em được nghỉ, anh có thể dẫn bọn em ra ngoài chơi không?" Một bé gái nói.

Trẻ con không có cảm giác gì đối với ngày lễ Nguyên Đán.

Sở dĩ chúng thích Nguyên Đán chỉ vì được nghỉ học.

"Ngày mai anh dẫn bọn em đi phượt."

"Anh Tiểu Dật, đây là anh nói đấy, không được đổi ý nhé."

Lâm Dật nhéo vào gương mặt tròn trịa của cô bé: “Anh đã từng lừa bọn em bao giờ chưa?"

Chụt…

Lâm Dật đứng dậy, nhìn xung quanh: “Ngưng Nguyệt thế nào? Em ấy ở chung với bạn trai không có vấn đề gì chứ?"

"Hôm qua con bé còn gọi điện thoại cho mẹ, nói mọi chuyện đều rất tốt. Mẹ đã gặp cậu ta một lần rồi, nhân phẩm tốt, chỉ là còn bộp chộp, không thận trọng vững vàng bằng con."

Kỷ Khuynh Nhan không khỏi cười rộ lên.

Làm mẹ nhìn con trai, quả nhiên cái gì cũng là tốt nhất.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 887.
Bình Luận (0)
Comment