Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 890 - Chương 888. Phải Di Dời

Chương 888. Phải Di Dời
Chương 888. Phải Di Dời

"Em cười cái gì chứ? Mẹ anh nói không đúng sao?"

"Dạ dạ dạ, anh rất chững chạc." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Không hề xúc động."

"Còn không à? Sau này để nó đi theo con học thêm đi." Vương Thúy Bình nói.

"Thôi thôi, con dâu bà còn ở đây, nói chuyện đáng tin một chút đi." Triệu Toàn Phúc nói:

"Từ khi bắt đầu đi học, bất kể là chửi nhau hay đánh nhau đều chưa từng thua, sao đến mắt bà lại thập toàn thập mỹ vậy?"

"Chửi người, đánh nhau thì sao chứ? Nếu đàn ông con trai mà không có chút các tính thì còn có thể làm tới chức vụ lớn sao?" Vương Thúy Bình nói:

"Ai mà không có chút khuyết điểm chứ?"

"Bà mau ngừng đi, tránh cho con dâu bà lại chê cười bà."

"Con dâu tôi sẽ không chê cười tôi đâu."

Thấy hai người cãi nhau, Kỷ Khuynh Nhan không ngừng cười, cũng không biết sau này mình và Lâm Dật già rồi, còn có thể mắng nhau như vậy không nữa.

Ăn trưa xong, Lâm Dật giúp Triệu Toàn Phúc làm việc trong cô nhi viện, những đồ đã hỏng thì bỏ, thay đồ mới, đồ còn có thể dùng lại thì sửa.

Kỷ Khuynh Nhan vẫn luôn chơi với đám trẻ, Vương Đông Đông cũng luôn bám theo cô giống như hai chị em vậy.

Reng reng reng…

Lúc ăn tối, điện thoại của Lâm Dật đổ chuông, là Ngô Triệu Hữu gọi tới.

"Tổng giám đốc Lâm, anh đang bận à?"

"Tôi không bận, bí thư Ngô có chuyện gì cứ nói."

Lâm Dật mỉm cười trả lời nhưng không nói chuyện mình ở Quảng Châu.

Cho dù giữa hai người có không ít mâu thuẫn về lợi ích, nhưng dù sao Ngô Triệu Hữu vẫn là bạn chí cốt, làm việc chu đáo không có bất kỳ sai sót nào.

Chỉ là Lâm Dật không thích xã giao nên giấu lịch trình của mình.

"Tôi có chuyện này muốn nói với cậu." Ngô Triệu Hữu nói:

"Không phải cô nhi viện nhà các người ở ngoại ô thành phố sao? Bây giờ thành phố có quy hoạch, muốn xây dựng nơi đó thành khu kinh tế mới."

"Đây là chuyện tốt." Lâm Dật nói:

"Chuyện phá bỏ và di dời, thành phố cứ thực hiện theo quy trình bình thường là được, nhưng anh phải cho tôi ít thời gian, chậm rãi tìm chỗ."

Lâm Dật đã sớm nghe nói về chuyện phá bỏ và di dời.

Không ngờ kéo dài hơn nửa năm mới có tin tức.

"Chuyện này có là gì. Dựa vào quan hệ giữa chúng ta, tôi vẫn có thể tranh thủ giúp cậu hai ba tháng. Hơn nữa cô nhi viện thuộc về đơn vị đặc biệt, chắc chắn còn có thêm chính sách chăm sóc, nói chung không phải là vấn đề lớn." Ngô Triệu Hữu nói:

"Nhưng tôi nghe cậu nói bạn gái cậu làm bất động sản, dự án này khoảng hai trăm triệu, bên phía các cậu có thể nhận được sao?"

"Có thể." Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Vậy thì cám ơn bí thư Ngô, chuyện này chờ tới lúc chúng ta gặp mặt lại bàn sau."

"Vậy tôi chờ tin tức của cậu đấy."

"Được."

Lâm Dật cúp máy, Vương Thúy Bình nhìn hắn: “Con trai, là chuyện phá bỏ và di dời sao?"

"Vâng, mảnh đất này ở ngoại ô thành phố cũng nên phá bỏ sớm, kéo dài tới lúc này đã không tệ rồi."

Lâm Dật nói xong, nhìn Kỷ Khuynh Nhan: “Bí thư Ngô tính giao dự án này cho tập đoàn Triều Dương, em tranh thủ thời gian phái người qua bàn chi tiết đi."

"Được, ngày mai em sẽ tới công ty con họp, thu xếp chuyện này."

Lâm Dật gật đầu, phát hiện vẻ mặt Vương Thúy Bình không tốt lắm.

"Mẹ, phá bỏ và di dời là chuyện tốt, mẹ nhăn mặt, nhíu mày làm gì? Trước đó không có ai tới thông báo cho mẹ à?"

"Có mấy nhóm người tới nhưng trông ai nấy đều giống như lưu manh, mẹ thấy bọn họ không giống người tốt nên không đồng ý."

"Dáng vẻ lưu manh? Không đến mức vậy chứ?" Lâm Dật nói:

"Chuyện này đều do các ban ngành có liên quan chịu trách nhiệm, trên phương diện quần áo trang phục, chắc chắn sẽ không có vấn đề."

"Mẹ cũng không biết, dù sao mẹ nhìn không giống người tốt, lại không để ý tới bọn họ."

"Mẹ không cần lo lắng nữa, chuyện này về sau sẽ do con dâu mẹ chịu trách nhiệm, còn có thể kiếm thêm cho mẹ một khoản phí đền bù phá bỏ và di dời."

"Con đừng bắt nạt mẹ không biết gì." Vương Thúy Bình nói:

"Mỗi mét vuông cho bao nhiêu tiền, cái này cũng phải nói rõ ràng, nếu cho nhiều, chẳng phải con dâu mẹ sẽ phải bù lỗ sao."

"Mẹ yên tâm đi, trong này có lợi nhuận thật lớn, không phải bù lỗ đâu." Lâm Dật nói:

"Mẹ ở đây nhiều năm như vậy, cũng nên thay đổi chỗ đi, về các phương diện tài nguyên cũng không bằng trong thành phố."

"Các con không biết giá nhà đất trong thành phố đắt thế nào đâu." Vương Thúy Bình nói: "Lúc này nếu di dời, biết bố trí đám trẻ ở đâu chứ."

"Con cho ba mẹ thêm ít tiền, chẳng phải xong rồi sao?" Lâm Dật nói:

"Hơn nữa chuyển đến trong thành phố, còn có thể cho đám trẻ được mở mang kiến thức, chắc chắn tốt hơn ở đây."

"Cái này thì mẹ biết, nhưng đến trường nào cũng là vấn đề lớn đấy." Vương Thúy Bình nói:

"Hơn nữa hai con cũng sắp lập gia đình, đâu thể cứ đòi tiền bọn con mãi được."

"Thím Vương, thím suy nghĩ quá nhiều rồi." Kỷ Khuynh Nhan kéo tay bà nói: “Mấy năm nay, cháu cũng góp được không ít tiền, cho dù cháu và Lâm Dật không đi làm cũng đủ tiêu, sẽ không tính toán nhiều như vậy đâu. Thím cứ yên tâm tiêu là được rồi."

"Ai nói không phải chứ? Riêng tiền con bỏ ra làm từ thiện cũng đủ cho ba mẹ mua thêm mảnh đất nữa." Lâm Dật nói:

"Chuyện trường học, con sẽ đi liên hệ giúp ba mẹ, nói chung mẹ không cần lo lắng đâu."

Vương Thúy Bình lau nước mắt: “Mẹ đành trông cậy vào con vậy."

"Mẹ đã lớn vậy rồi, khóc cái gì chứ? Mẹ có thấy mất mặt không?" Lâm Dật lau nước mắt cho Vương Thúy Bình, cười ha hả nói.

"Chủ yếu là khi con còn bé, mẹ không thể đối xử tốt với con, bây giờ lại toàn dựa vào con nuôi, mẹ cảm thấy không thoải mái."

"Mẹ có thể nuôi con lớn, còn cho con đến trường, đây chính là ân tình cực lớn rồi."

"Lời này nghe xuôi tai." Triệu Toàn Phúc ngậm điếu thuốc nói: "Khi các con còn bé, mẹ con đã quan tâm không ít, bây giờ con đối xử tốt với mẹ con cũng là điều nên làm thôi."

Cho dù Triệu Toàn Phúc là một người đàn ông thô kệch, không có văn hóa gì, nhưng trong lòng vẫn thương bà xã.

"Cứ quyết định như vậy đi." Lâm Dật nói: "Ngày mai ba mẹ dẫn theo đám trẻ ra ngoài chơi, bọn con sẽ qua xử lý việc này."

"Được, chúng ta ăn cơm trước đi, chờ lát nữa thức ăn nguội mất."

Ăn tối xong, cả nhà tập trung lại nói chuyện, sau đó mới rời khỏi cô nhi viện.

"Chị."

Bọn họ đi tới cửa, Vương Đông Đông vẫy tay với Kỷ Khuynh Nhan, còn có chút mê người.

Kỷ Khuynh Nhan quá quen thuộc với động tác này.

Trước đây khi nó cho mình kẹo que cũng làm động tác này.

"Sao vậy?"

Kỷ Khuynh Nhan đi tới hỏi: “Có phải lại chuẩn bị cho chị kẹo que không?"

"Không phải đâu, chị tới đây, em nói với chị một chuyện."

Vương Đông Đông liếc nhìn Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc, phát hiện bọn họ không nhìn về phía bên này, mới kéo Kỷ Khuynh Nhan sang một bên.

"Chuyện gì mà có vẻ thần bí vậy?" Kỷ Khuynh Nhan ngồi xổm xuống, vừa cười vừa nói.

"Mấy ngày trước, ba em đánh nhau với người ta."

Vương Đông Đông tới cô nhi viện đã một thời gian, cũng thay đổi cách xưng hô với hai người Vương Thúy Bình.

"Chú Triệu đánh nhau với người ta à?" Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy bất ngờ, nói: "Chuyện khi nào vậy?"

"Để em tính xem nào." Vương Đông Đông bẻ ngón tay: “Hình như là năm ngày trước, có người tới xem nhà, những người này không hề khách sáo, còn mắng chửi người, ba em lại đánh nhau với bọn họ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 888.
Bình Luận (0)
Comment