(*) Ẩn dụ chỉ sự việc khó giải quyết giống như cầm trong tay một củ khoai lang nóng, cầm không được mà bỏ không xong.
Kỷ Khuynh Nhan suy ngẫm một hồi.
“Là đám người đến đàm phán đó phải không?”
“Em cũng không biết bọn họ đến làm cái gì, đằng nào cũng là đánh nhau rồi, hình như còn nói cái gì, cho bao nhiêu tiền cũng không bán.”
“Được rồi, chuyện này chị đã biết rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan xoa xoa đầu Vương Đông Đông: “Nhớ nhé lần sau còn có chuyện như thế này, vẫn phải nói với chị đó.”
“Ừm ừm, nhưng chị không được mách lẻo à.” Vương Đông Đông nói: “Mẹ em nói rồi, không để bọn em nói chuyện này, em chỉ lén nói với chị thôi.”
“Ừm, chị khẳng định sẽ không để bọn họ biết.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Lâm Dật đứng ở cửa gọi: “Ngày mai còn quay lại nữa.”
“Đến đây.”
Kỷ Khuynh Nhan đáp lại một tiếng: “Chị đi trước nhé, ngày mai lại tới.”
“Vâng ạ, chị đi cẩn thận.”
Nói xong, Vương Đông Đông nắm lấy tay của Kỷ Khuynh Nhan, lại nhét cho cô ấy một viên kẹo.
“Thằng nhóc này.”
Kỷ Khuynh Nhan cầm viên kẹo, quay về bên cạnh Lâm Dật, sau đó bắt xe trở về khách sạn.
Mà trong khoảng thời gian này, hai người còn nhận được cuộc gọi từ Quách Ngưng Nguyệt, sau khi biết tin Lâm Dật đến, cô ấy chuẩn bị tối mai lại đến.
“Em muốn nói với anh một việc.” Đến khách sạn, Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày trước chú Triệu đánh nhau với người ta rồi.”
“Hửm?” Lâm Dật cau mày: “Đánh nhau với ai vậy? Ai nói với em?”
“Lúc trước khi về, Đông Đông không phải gọi em qua một bên sao, thì thầm kể với em chuyện này.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Hình như là mấy người đến đàm phán việc phá dỡ, giá cả sau cùng không vừa ý, sau đó ra tay đánh nhau.”
“Trong viện đều có máy camera, ngày mai anh đi kiểm tra, xem có thể lấy được hình ảnh không.” Lâm Dật nói: “Mẹ nó chứ, lá gan của đám người này hơi lớn rồi đấy.”
Kỷ Khuynh Nhan lắc lắc đầu, căn bệnh mắng người khác của Lâm Dật, chắc tạm thời thay đổi không nổi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan sau khi chuẩn bị xong, bắt xe đến chi nhánh của tập đoàn Triều Dương ở Quảng Châu.
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đến, đám quản lý cấp cao của công ty đều như ngồi trên bàn chông(*).
(*) chỉ việc lo lắng, không thể ngồi yên một chỗ, thành ngữ có câu “Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.”
Trước kia khi tổng giám đốc tới sẽ thông báo trước, bây giờ thì lại thay đổi thành cải trang vi hành rồi.
“Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Lâm.”
Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, tổng giám đốc mới nhậm chức của chi nhánh công ty là Lưu Văn Xương tiến tới hoan nghênh.
“Khoản thời gian này, tình hình công ty bên này có vấn đề gì không?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Đều tiến hành theo từng bước một, khoản thanh toán cuối cùng của năm nay cũng thu về sắp xong rồi, mọi việc đều rất bình ổn.”
Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu: “Đi thôi, đến phòng họp nói chuyện, anh đi lấy báo cáo của phòng tài chính đến cho tôi xem.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Kỷ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Sau khi hội nghị bắt đầu, Kỷ Khuynh Nhan nhìn qua tình hình tài vụ của công ty như thường lệ. Lâm Dật ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, giống như đại lão gia vậy.
Chỉ đơn giản lật qua một chút, có vài chỗ rõ ràng có chút không hợp lý.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan không hề có ý muốn truy cứu.
Tập đoàn Triều Dương tuy rằng không lớn bằng tập đoàn Lăng Vân, nhưng quy mô cũng không nhỏ.
Đạo lý “nước quá trong ắt không có cá(*)”, cô hiểu chứ.
(*)Nước quá trong thì không có cá, người quá xét nét thì không có người đồng hành. Người nghiêm khắc quá mức, hay bới móc khuyết điểm của người khác, không thể bỏ qua lỗi lầm của người khác thì bản thân mình sẽ bị cô lập
Có lúc, thật sự cần thiết phải mắt nhắm mắt mở.
“Hôm nay tôi đến chủ yếu là có một chuyện khác muốn nói với mọi người.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Mảnh đất nằm ở phía đông đường Hán Thủy chuẩn bị giải tỏa xây thành khu kinh tế, chuyện này mọi người đều biết rồi chứ.”
“Biết, biết ạ.” Lưu Văn Xương gật đầu đáp.
“Lúc sáng, bí thư Ngô của Quảng Châu đã giao hạng mục này cho chúng ta rồi, tổng giá trị của hạng mục này gần 2 tỷ, là hạng mục lớn nhất mà mấy năm gần đây phía chi nhánh công ty bên này nhận được. Đến lúc đó phía bên tổng công ty cũng sẽ cung cấp cho nhân lực nhất định hỗ trợ. Giám đốc Lưu, ở bên này anh tổ chức nhân lực trước, làm tốt mọi chuẩn bị, trước năm mới âm lịch, hạng mục chắc chắn có thể triển khai thực hiện, sau năm mới thì có thể khai công rồi.”
Lưu Văn Xương và những quản lý cấp cao của công ty nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra một tia khó coi, nhưng sau cùng vẫn gật đầu.
“Tổng giám đốc Kỷ yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt hạng mục này.”
Lâm Dật nãy giờ đang chơi game, ngẩng đầu lên nhìn.
“Lấy được hạng mục lớn như vậy, không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao? Thế nào mà ai ai cũng có biểu cảm như thế này?”
Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, bởi vì từ lúc công bố hạng mục này, cô đã cảm thấy, biểu cảm trên mặt mấy người quản lý của chi nhánh công ty này đều có chút không bình thường.
Bây giờ Lâm Dật giúp đặt câu hỏi rồi, vậy không cần bản thân phải tỏ thái độ nữa.
“Không, không có.” Lưu Văn Xương cười nói:
“Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Lâm, hai người yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ này.”
“Giám đốc Lưu, anh là người được tổng công ty điều phái đến, chúng ta cũng xem như quen biết được vài năm rồi, anh thật sự cảm thấy tôi không nhìn ra à?”
“Đây…”
Lưu Văn Xương cười khổ một tiếng: “Tổng giám đốc Kỷ, tổng giám đốc Lâm, đây thực sự là một hạng mục tốt, nhưng có chút bỏng tay. Tập đoàn Triều Dương của chúng ta khó mà nhận được à.”
“Làm sao lại bỏng tay?”
“Ngũ Gia của Quảng Châu nhắm trúng hạng mục này rồi.” Lưu Văn Xương nói:
“Hơn một tháng trước, Quảng Châu có một đại hội chỉ đạo bất động sản, lúc chúng tôi đi họp, Ngũ Gia đã có lời với người tại hiện trường chúng tôi rồi, nói muốn làm hạng mục này, nếu như chúng tôi tranh giành để làm thì hai bên khẳng định sẽ có hiềm khích.”
“Người này là ai? Rất lợi hại sao?”
“Khá lợi hại ạ.” Lưu Văn Xương gật đầu nói:
“Ông ta tên Ngũ Thiên Phú, người trong ngành đều gọi hắn là Ngũ Gia, là người đứng đầu ở Quảng Châu này, hai giới hắc bạch đều bị hắn ta chiếm toàn bộ.”
“Vả lại trên tay của chúng ta đang phát triển hạng mục của Tân Hải Lâm Cảnh, hắn ta muốn phái công ty vật liệu của mình tham gia, nhưng chúng tôi vẫn luôn từ chối, tóm lại quan hệ khá căng thẳng. Nếu như thật sự tranh giành hạng mục khu kinh tế mới, sau này chúng ta sẽ không dễ dàng làm kinh doanh ở Quảng Châu rồi.”
Trong ngành bất động sản lăn lộn bao nhiêu năm, Kỷ Khuynh Nhan đối với môn đạo ở đây cũng biết rõ.
Từ đầu đến cuối, cái ngành nghề này đều không sạch sẽ.
“Anh cảm thấy chuyện này phải xử lý sao?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi ý kiến của Lâm Dật: “Anh nói xem có phải là cái người tên Ngô Triệu Hữu đó dùng thủ đoạn nhỏ, muốn mượn tay của anh nhổ tận gốc cái người tên Ngũ Gia đó không?”
“Em nghĩ quá nhiều rồi.”
“Thứ nhất, ông ta không có gan chơi trò chơi như này với anh.”
“Thứ hai, dựa vào thân phận lãnh đạo của ông ta hiện giờ, trên mảnh đất Quảng Châu này còn chưa có người nào mà ông ta không dám xử lý.”
“Thứ ba, ông ta đưa hạng mục này cho anh, chính là muốn lôi kéo quan hệ lại gần hơn mà thôi, đến đẳng cấp đó của ông ta, sớm đã không chơi trò mượn đao giết người nữa rồi.”
Lâm Dật nói với thái độ khẳng định về phán đoán của bản thân.
Những nguyên nhân khác thì không cần phải nói, chỉ riêng Lương Nhược Hư đứng ở sau lưng mình, thì đã khiến ông ta không dám sử dụng ý đồ xấu xa rồi.
Vì vậy ý nghĩ của Kỷ Khuynh Nhan có chút thừa thãi rồi.
“Không có nguyên nhân khác thì được rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Anh nói, có cần phải tìm bí thư Ngô nói chuyện này không?”
“Tốt nhất không nên, hạng mục hơn 2 tỷ đều giao cho em rồi, nếu như gặp phải chút chuyện nhỏ này đã đi tìm người ta giúp đỡ, vậy thì chúng ta quá không biết cách làm việc rồi.” Lâm Dật nói:
“Vẫn là chúng ta tự mình xử lý đi thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate