“Tổng giám đốc Lâm, ngài nhất định muốn nhận hạng mục này sao?”
Lưu Văn Xương hỏi thăm dò.
“Lúc nói chuyện điện thoại tôi đã đồng ý nhận rồi, tất nhiên phải làm chứ.”
“Vậy thì không dễ gì làm rồi, tôi chắc chắn Ngũ Gia rất nhanh sẽ nhận được tin tức này.” Lưu Văn Xương nói:
“Nói không chừng tối nay sẽ tìm tôi hưng sư vấn tội(*) rồi.”
(*) nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ. Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên,
“Tìm anh hưng sư vấn tội?”
“Hôm nay là ngày ông ta tổ chức đại thọ 60 tuổi, mời rất nhiều người tham gia, tôi cũng được mời đến. Nếu như ông ta biết chuyện, tối hôm nay khẳng định sẽ nói chuyện này, vì vậy tôi không định đi nữa.”
“Vì sao không đi?” Lâm Dật nói tiếp:
“Hôm nay anh mà không đi, sau này vẫn sẽ bị ông ta tìm đến cửa, lão lưu manh giống như ông ta, sẽ giống như keo dán da chó vậy. Anh mà không đạp một cái cho ông ta chết luôn, khẳng định sẽ có cả một đống chuyện phiền phức sau này.”
Đám quản lý cao cấp trong phòng họp đều âm thầm kinh ngạc.
Không hổ là người đàn ông chinh phục được tổng giám đốc Kỷ, tính khí quả thực là hùng hổ.
“Chủ yếu là xảy ra chuyện như này, tôi không dám đi đâu.” Mặt của Lưu Văn Xương khổ sở nói.
“Không sao, tối nay tôi đi cùng với anh.” Lâm Dật nói.
“Vậy chúng ta có phải gọi thêm người không?”
“Không cần.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nếu như thật sự xảy ra chuyện, anh lên trước chống đỡ một lúc, tôi ra ngoài gọi cứu binh.”
“Tổng giám đốc Lâm, xin ngài cho tôi một lối thoát.” Lưu Văn Xương khóc không ra nước mắt nói.
“Không sao, 18 năm sau, chúng ta vẫn là một hảo hán.”
Lời của Lâm Dật chọc cười người trong phòng họp, không khí cũng không quá áp lực giống lúc trước nữa.
“Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi.” Kỷ Khuynh Nhan gấp tập văn kiện trên tay lại, nói:
“Giám đốc Lưu, anh đi chuẩn bị chút lực lượng của công ty chúng ta, và các hạng mục trước đây rồi chọn lấy những hạng mục từ 1 tỷ trở lên. Chúng ta đến gặp bí thư Ngô để đàm phán chuyện này cụ thể hơn.”
“Biết rồi tổng giám đốc Kỷ, tôi đi ngay đây.”
Khoảng nửa tiếng sau, ba người cầm tài liệu liên quan đi đến gặp Ngô Triệu Hữu.
Biết được Lâm Dật đến, đối phương cũng nhiệt tình, lùi bỏ tất cả công việc đến đón tiếp Lâm Dật, vả lại buổi chiều còn sắp xếp bữa cơm.
Thế nhưng sau cùng là Kỷ Khuynh Nhan thanh toán, chuyện đối ngoại làm vô cùng hoàn mỹ.
Buổi chiều 4 giờ hơn, một hàng bốn người từ nhà hàng bước ra.
Ngô Triệu Hữu còn muốn sắp xếp tăng hai, nhưng bị Lâm Dật tìm lý do từ chối rồi.
Những bữa tiệc xã giao kiểu như thế này, chỉ cần anh không nói ngừng, người ta có thể sắp xếp đến trời sáng, vả lại tiết mục đều không trùng lặp.
Thêm nữa buổi tối thật sự có việc, Lâm Dật liền từ chối ý tốt của Ngô Triệu Hữu.
“Khi nào thì bắt đầu bữa tiệc mừng thọ của tối nay?”
Sau khi chia tay Ngô Triệu Hữu, Lâm Dật hỏi.
Lưu Văn Xương nhìn đồng hồ: “6 giờ tối, bây giờ đã sắp 5 giờ rồi, bây giờ chúng ta qua đó, thời gian vừa kịp.”
“Vậy được, vừa hay đi tăng tiếp theo.”
“Hay là em đi cùng với hai người.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Không cần, em đi cũng không giúp được gì.” Lâm Dật nói:
“Đúng lúc em trở về kiểm tra máy camera, xem có thể tìm được những người động thủ không.”
“Thật sự không cần em sao?” Kỷ Khuynh Nhan không yên tâm, hỏi lại lần nữa.
Lâm Dật nhẹ nhàng sát lại gần bên tai của Kỷ Khuynh Nhan, thổi một hơi nóng.
“Anh cần em, nhưng không phải là lúc này.”
Kỷ Khuynh Nhan bị Lâm Dật trêu chọc khiến tim đập thình thịch, lén véo Lâm Dật một cái.
“Đi thôi, đằng nào 6 giờ mới bắt đầu, đưa em trở về trước, rồi sau đó bọn anh mới đi.”
“Ừm.”
Ba người lên xe, Lưu Văn Xương lái chiếc Mercedes-Benz S-Class của mình, đưa Kỷ Khuynh Nhan đến cô nhi viện, rồi sau đó mới đưa Lâm Dật rời đi.
“Tổng giám đốc Lâm, có cần chuẩn bị một bộ âu phục không?”
“ u phục? Tôi đâu phải đi kết hôn, mặc âu phục gì chứ?”
“Hôm nay là đại thọ 60 của Ngũ Gia, người tham gia đều mặc chỉnh tề xuất hiện, ngài mặc một bộ đồ thể thao, tôi sợ không được ổn lắm.”
“Nếu hôm nay ông ta thành thật không ra vẻ, tôi còn có thể để ông ta qua một ngày đại thọ, nhưng ông ta mà ra vẻ, tôi sẽ khiến ông ta tối hôm nay liền đưa tang.”
Lưu Văn Xương bị dọa cho khẽ run rẩy.
Tổng giám đốc Lâm quả nhiên là lợi mà!
…
Cùng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan xách theo túi của mình về đến cô nhi viện.
“Con dâu, sao chỉ mình con trở về vậy, con trai của mẹ đâu?” Vương Thúy Bình đặt việc trên tay xuống hỏi.
“Tối nay anh ấy có một buổi tiệc xã giao, con không đi theo, anh ấy đưa con về rồi đi luôn.”
“Không đi vừa hay, đi đến nơi không khí ngột ngạt đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng cùng mẹ ở đây cắn hạt dưa.”
“Ừm ừm.” Kỷ Khuynh Nhan đặt túi xuống: “Con đến giúp mẹ.”
“Đừng đừng đừng, ta không nỡ để đôi tay trắng nõn này của con làm cái này.” Vương Thúy Bình ngăn lại, nói:
“Đúng rồi, Ngưng Nguyệt đến rồi, đang ở trong phòng đợi con đó, con đi tìm con bé đi, đợi chút đến lúc ăn cơm mẹ sẽ gọi con.”
“Vậy thì con đi qua đó trước ạ.”
“Đi đi.”
Từ trong nhà bếp đi ra, Kỷ Khuynh Nhan đến văn phòng làm việc của Vương Thúy Bình.
Ghế sô pha ở đây có thể biến thành giường gấp.
Không có người ngoài, Lâm Dật với Quách Ngưng Nguyệt đều thích ngồi ở đây.
“Chị dâu, chị về rồi à, anh trai em đâu?” Quách Ngưng Nguyệt hỏi.
“Buổi tối anh ấy có tiệc xã giao nên không quay trở về cùng chị.”
“Vậy thì càng hay, đỡ bị anh ấy chen ngang cuộc nói chuyện của hai chị em mình.”
Kỷ Khuynh Nhan cười lên: “Câu này mà để anh trai em nghe thấy chắc lại phải xử lý em thôi.”
“Em không có sợ anh ấy nhé.”
“Đúng rồi, chị có chút chuyện muốn hỏi em.” Kỷ Khuynh Nhan vuốt mái tóc, nói:
“Em có biết máy camera của cô nhi viện ở đâu không?”
“Biết ạ, ở trong phòng của mẹ em đó.” Quách Ngưng Nguyệt nói:
“Nhưng cô nhi viện bình thường chẳng có chuyện gì, bà ấy đến máy tính còn không biết mở, có dùng được không thì em không biết nhé.”
“Chị muốn đi xem lưu trữ của máy camera, nhưng lại không muốn để mẹ Vương biết, em nói chuyện này phải làm thế nào?”
“Vậy còn không đơn giản sao, bây giờ qua đó không phải là được rồi sao.”
“Hả? Không có sự đồng ý của mẹ Vương, chúng ta có thể vào trong được sao?”
“Chị dâu, chị không thể lấy phong cách của người giàu để làm việc được.” Quách Ngưng Nguyệt nói:
“Chúng em chỉ là người dân bình thường, không có quá nhiều quy tắc, đi thẳng tới đó là được, mẹ của em nhìn thấy cũng sẽ không quản, đi thôi.”
Quách Ngưng Nguyệt xuống khỏi giường, kéo theo Kỷ Khuynh Nhan đi về phía phòng ngủ của Vương Thúy Bình.
Kỷ Khuynh Nhan có chút ái ngại, chuyện này mà bị phát hiện thì ngượng đến nhường nào.
Quách Ngưng Nguyệt đi phía trước, vô tư mở cửa đi vào, Kỷ Khuynh Nhan thì giống như kẻ trộm, đi theo sau lưng cô ấy, nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
“A, hôm nay thật là kỳ lạ, mẹ của em thế nào lại mở máy camera rồi. Em nhớ vốn dĩ có mấy cái bị mờ, sao bây giờ đều dùng rõ hết thế này.”
“Chắc là thay cái mới rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Có khả năng đó.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp:
“Anh trai của em cho cô nhi viện nhiều tiền như vậy, mẹ của em tiện thể thay mới thiết bị, vả lại còn rõ nét bao nhiêu, không tệ không tệ.”
“Vậy cũng khá tốt.” Kỷ Khuynh Nhan có chút căng thẳng nói:
“Nhanh giúp chị tìm tìm lưu trữ của thứ 7 tuần trước.”
“Được ạ.”
Quách Ngưng Nguyệt thao tác máy tính, bắt đầu tìm kiếm lưu trữ quay lại.
“Hả? Sao lại chỉ tìm thấy sau chủ nhật tuần trước nhỉ?”
------
Dịch: MBMH Translate