Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 893 - Chương 891. Mẹ Của Anh Trai Em Họ Tần!

Chương 891. Mẹ Của Anh Trai Em Họ Tần!
Chương 891. Mẹ Của Anh Trai Em Họ Tần!

“Hay là dung lượng lưu trữ không đủ, nên không lưu lại được nhiều video?”

Kỷ Khuynh Nhan là người không hiểu biết gì về máy tính, nhưng điều cơ bản này thì cô vẫn biết.

Video dường như chiếm rất nhiều dung lượng bộ nhớ, nếu không không bao lâu ổ cứng sẽ bị đầy.

“Có vẻ như có khả năng này.”

Quách Ngưng Nguyệt lẩm bẩm một câu: “Chắc là có những ổ cứng di động khác, em tìm xem.”

Quách Ngưng Nguyệt đứng dậy, tìm các ngăn kéo trong phòng nhưng không tìm thấy.

Sau đó mở tủ quần áo ra tìm cũng không tìm thấy, nhưng lại nhìn thấy một thứ khác.

“Chị dâu, chị đến đây, em cho chị xem cái đồ tốt này.” Quách Ngưng Nguyệt ngừng hành động tìm lại, nói.

“Có vật gì tốt à?”

“Chị mau đến đây.”

Kỷ Khuynh Nhan đi đến bên cạnh Quách Ngưng Nguyệt.

Phát hiện trong tủ quần áo đều là quần áo của mẹ Vương và chú Triệu, kiểu cách có chút cũ, không có điểm thu hút nào.

“Đây thì có gì mà xem?”

“Không phải những bộ quần áo này, hãy nhìn chiếc chăn bông màu đỏ thêu bên dưới.”

Nhìn theo hướng tay Quách Ngưng Nguyệt, Kỷ Khuynh Nhan nhìn qua.

Vô tình nhìn thấy một chiếc chăn thêu hình lá sen, mắt tự nhiên sáng lên.

“Đây là kỹ thuật thêu Tô Châu!” Kỷ Khuynh Nhan ngạc nhiên nói.

“Thêu Tô Châu, hình như em đã nghe qua cái này rồi.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp:

“Hình như là một nghề thủ công rất lâu đời, có vẻ rất khó học.”

“Đâu chỉ là khó học.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp: “Bây giờ ở Hoa Hạ, người biết loại thủ công này tính ra chắc không đến một trăm người.”

Kỷ Khuynh Nhan cúi người xuống, sờ sờ lên tấm chăn: “Nghệ thuật thêu tốt như vậy, chiếc chăn này mà lấy ra bán thì ít nhất cũng phải 1 triệu trở lên.”

“Không phải chứ, đáng giá vậy á?” Quách Ngưng Nguyệt giật mình, không ngờ.

“Mẹ chị là người Ngô Trung, bà ấy biết thêu gấm Tô Châu, khi còn nhỏ có nói với chị không ít về việc này, nên chị có hiểu một chút. Mà chị nói 1 triệu đã là giá thấp nhất rồi đó, nếu vận may tốt có thể bán được 1 triệu rưỡi đấy.”

“Trời, nhờ có chị nhìn qua, nếu không em cũng không biết trong nhà lại cất giữ bảo bối giá trị như thế này.”

“Hửm?” Kỷ Khuynh Nhan lẩm bẩm nói một câu: “Em nói là cho chị xem đồ hay, chẳng lẽ em lại không biết cái này đáng giá?”

“Em thật sự không biết.” Quách Ngưng Nguyệt nói:

“Em nói cái đồ hay là vì năm đó anh em được bọc bên trong cái chăn này, sau đó được đưa đến cô nhi viện.”

“Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp:

“Em nhớ có một lần, khi em ngủ trong phòng mẹ, đúng vào mấy hôm đến kinh nguyệt, trong lúc em muốn lấy tấm chăn nhỏ để làm đệm, sau đó nhìn thấy nó, nhưng mẹ sống chết không cho em lấy làm đệm. Bà ấy nói năm đó anh em được bọc trong chiếc chăn này đưa đến đây, muốn giữ làm kỷ niệm, nên không cho em lấy.”

“Sau đó sao nữa?”

“Sau đó em lấy áo đồng phục của anh em, sau đó bị rỉ ra, tiếp nữa khi anh em biết về chuyện này, anh ấy đã suýt đánh em đến chết.”

“Ha ha…”

Kỷ Khuynh Nhan cười ha hả không có hình tượng chút nào, nghĩ cũng thấy ngượng thay cho Lâm Dật.

Kỷ Khuynh Nhan dơ tay ra sờ lại lên tấm chăn, như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lâm Dật năm đó còn lưu đọng lại.

“Chị dâu, nếu chị muốn xem thì có thể lấy ra xem, cũng không có gì to tát cả.”

“Có được không?”

Kỷ Khuynh Nhan thật sự rất muốn lấy ra xem, vì đây là vật duy nhất có liên quan đến thời thơi ấu của Lâm Dật.

“Chỉ là cái đệm giường, có gì mà không được.” Quách Ngưng Nguyệt chẳng hề để ý, nói:

“Cho dù nó có đáng giá 1 triệu rưỡi, thì so với giá trị con người anh em bây giờ cũng chả đáng là gì.”

“Nhưng chị không dám động, chị sợ mẹ Vương nói chị.”

“Chị dâu, gan chị cũng nhỏ quá mà, sau này kết hôn thì cứ đợi anh em bắt nạt.”

“Anh em bây giờ cũng bắt nạt chị không ít đâu.”

“Người ta nói gan có to bao nhiêu, đất có nhiều bao nhiêu thì chúng ta đều phải hành động, cùng lắm là chịu một trận đòn, 18 năm sau chúng ta lại là hảo hán.”

Khi nói chuyện, Quách Ngưng Nguyệt lấy chiếc chăn thêu hoa màu đỏ ra.

“Ấy, cẩn thận một chút.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Đây là vật duy nhất của anh em đó.”

“Không sao, có hỏng được đâu.”

Quách Ngưng Nguyệt phóng khoáng không nghĩ nhiều, mở luôn chiếc chăn ra để cho Kỷ Khuynh Nhan tiện xem cho rõ.

Nhưng khi chiếc chăn được mở ra thì Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt đều ngẩn người ra.

Vì bên trong chiếc chăn có ra một phong thư đã ố vàng từ lâu, bên trên có một vết sáp màu đỏ.

Mà bên trên vết sáp màu đỏ đó còn dấu một chữ phồn thể "Tần".

Hai chị em ngạc nhiên nhìn nhau, không ngờ rằng trong chăn lại cất giữ một phong thư.

“Chị dâu, phong thư này có chút kỳ lạ, lại không dùng hồ để dán.”

“Cái này được gọi là sáp niêm phong, là thứ mà thời cổ xưa các hộ gia đình lớn hay dùng.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Khi chị đi học, Yến Đại vì muốn thể hiện lịch sử và nhân văn của trường, trên thư giới thiệu tốt nghiệp của bọn chị đều dùng sáp niêm phong này để đóng lên thư.”

“Nhưng phong thư này có chút cũ, chắc cũng lâu lắm rồi, mà bên trên còn có chữ ‘Tần’, có vẻ khí phách oai phong, giống như trong phim truyền hình cổ trang.”

Kỷ Khuynh Nhan rất ít xem phim, nhưng trong sách lịch sử thì nhìn thấy rất nhiều.

Các hộ gia đình lớn thời cổ đại Hoa Hạ đúng là hay dùng phong thư như vậy.

Mà bên trên còn có chữ “Tần”, thời đó là biểu hiện thân phận người viết thư.

“Chị dâu, em đột nhiên nhớ ra một vấn đề.” Quách Ngưng Nguyệt nuốt nước bọt, căng thẳng nói.

“Vấn đề gì?”

“Chị vừa nói, hình thêu trên chiếc chăn này là thêu gấm Tô Châu, bây giờ giá trị ít nhất 1 triệu, mà cái này hơn hai mươi năm về trước, anh trai em được dùng cái này bọc đưa đến cô nhi viện, thế thì nhà anh em chắc rất nhiều tiền?”

Quách Ngưng Nguyệt nói như vậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng nhận ra được điều này.

20 năm trước, dùng chiếc chăn thêu Tô Châu bọc trẻ sơ sinh, nói không có tiền thì cũng không ai tin, ít nhất chính gia đình mình cũng chưa bao giờ xa xỉ như vậy.

“Nhưng anh trai em họ Lâm, chữ Tần bên trên giải thích như thế nào?”

“Ai nha, chị dâu em đúng là khôn ba năm dại một giờ.” Quách Ngưng Nguyệt với tư cách là một người ngoài cuộc nói tiếp:

“Điều này chứng tỏ mẹ của anh trai em họ Tần.”

Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, điểm này đương nhiên là cô nghĩ đến.

Nhưng mẹ của Lâm Dật là phu nhân nhà họ Lâm, khi viết thư thì nên viết chữ “Lâm”, chứ không phải chữ “Tần.”

“Chị dâu, chị nói xem bên trong phong thư này có viết lại thân phận của anh em không?”

“Chị, chị nghĩ là có khả năng.”

“Thế thì chúng ta mở ra xem xem?”

“Chị không dám, chị sợ mẹ Vương không vui.”

“Không sao.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Cùng lắm là mẹ mắng em, chuyện này để em gánh hết.”

“Hay thôi đi, chuyện này cũng bao năm rồi, mẹ Vương cũng không có mở ra xem, chắc chắn là không muốn người khác xem, em mà mở ra, mẹ Vương chắc chắn sẽ không vui.”

“Nhưng em rất tò mò.”

“Tò mò cũng không được mở ra, như vậy thì mất lịch sự quá.”

“Thôi được rồi nghe lời chị, chúng ta để lại đồ vào bên trong, tiếp tục tìm ổ cứng.”

“Ừ.”

Đúng lúc hai người đang thu dọn chiếc chăn lại thì vô tình nhìn thấy Vương Thúy Bình đi vào.

“Con dâu, tiểu Nguyệt, ra ngoài ăn cơm thôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 891.
Bình Luận (0)
Comment