“Ơ…”
Nhìn thấy Vương Thúy Bình đi vào, Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt giật mình.
Vương Thúy Bình cũng ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy trên tay Vương Thúy Bình còn đang cầm cái nồi, Kỷ Khuynh Nhan căng thẳng đứng đằng sau lưng Quách Ngưng Nguyệt, chỉ sợ bà đập cái nồi tới.
“Các con ở đây làm gì?” Vương Thúy hỏi.
“Chúng con ở đây tìm đồ thì nhìn thấy cái chăn này, sau đó nhìn thấy bức thư này.” Quách Ngưng Nguyệt nói tự nhiên.
“Các con đúng là có khả năng lật đồ, cái này mà cũng bị các con lật ra.” Vương Thúy Bình cười nói, biểu hiện không chút tức giận.
Kỷ Khuynh Nhan cũng có chút yên tâm.
Giống như lúc trước đó Quách Ngưng Nguyệt nói.
Dân chúng bình thường vốn cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Đối với Vương Thúy Bình, những chuyện này cũng không quan trọng bằng việc làm quen với nó.
Đương nhiên sẽ không làm to chuyện, hơn nữa trong đó còn có con dâu của mình.
Nhưng chuyện này với hộ gia đình lớn thì sẽ là chuyện kinh thiên động địa.
Còn ở chỗ Vương Thúy Bình thì việc này coi như không có gì.
“Mẹ, mẹ đừng nói vấn đề này vội.” Quách Ngưng Nguyệt kích động nói: “Mẹ biết năm đó cái chăn mà bọc anh con bên trong này nó đáng giá lắm không?”
“Cái chăn này thì đáng bao nhiêu tiền?” Vương Thúy Bình nói tiếp:
“Khi mẹ và bố con kết hôn, bà nội còn cho mẹ đôi chăn thêu hoa, bên trên còn thêu đôi cá chép to, còn đẹp hơn cái này nhiều.”
“Chị xem, tụt hậu rồi, không theo kịp trào lưu hiện đại rồi.” Quách Ngưng Nguyệt nói:
“Chị dâu vừa nói, cái bên trên này được gọi là nghệ thuật thêu Tô Châu, không giống với cái chăn thêu đó, cái này ít nhất giá trị 1 triệu.”
“Má ơi, thật hay đùa đó, đáng giá thế à?”
Đương nhiên, Vương Thúy Bình cũng bị giật mình: “Mẹ còn chả thèm coi trọng nó, cũng chỉ vì bức thư đó mà giữ lại làm kỷ niệm.”
“Cho nên vừa lúc nãy con và chị dâu có thảo luận, gia đình của anh năm đó chắc chắn là một hộ gia đình lớn, loại mà có rất rất nhiều tiền.”
“Điều đó là chắc chắn.” Vương Thúy Bình nói:
“Bây giờ 1 triệu, so với hơn hai mươi mấy năm về trước thì cũng khoảng 1 trăm tệ. Dùng vật đáng giá như vậy để bao một đứa trẻ, gia đình có tiền bây giờ cũng không có khả năng làm như vậy.”
Kỷ Khuynh Nhan nghĩ đi nghĩ lại, với gia thế của mình và Lâm Dật, sau này có con thì cũng không dùng một cái chăn đắt như vậy bao con.
Mà đây lại còn là 20 năm về trước.
Gia đình Lâm Dật rốt cục có nhiều tiền đến mức độ nào?
“Mẹ, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Quách Ngưng Nguyệt cầm và nhìn bức thư ố vàng: “Bức thư này mẹ cất giữ hơn 20 năm, đến bây giờ vẫn chưa mở ra à?”
“Trên thư không phải vẫn còn vết bùn kia sao, mẹ đâu có mở.”
“Thế mẹ không tò mò sao?”
“Thời còn trẻ cũng rất tò mò.” Vương Thúy Bình nói:
“Nhưng bức thư này là mẹ anh con để lại cho anh con, mẹ không tiện mở ra xem, nên cũng không động vào, thời gian lâu dần mẹ cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.”
“Nhưng anh con cũng hơn 20 tuổi rồi, sao mẹ vẫn chưa đưa cho anh ấy.”
“Mẹ ở đây ngày nào cũng chân vắt lên cổ, làm gì còn tư tưởng nhớ đến chuyện này.” Vương Thúy Bình nói tiếp:
“Nhưng gần đây mẹ cũng nghĩ đợi anh con thành gia lập nghiệp rồi đưa bức thư này cho anh con, cũng không thể để đây mãi được, không ngờ lại để hai con tìm ra được.”
“Chậc chậc chậc...”
Quách Ngưng Nguyệt nói: “Mẹ, chuyện anh con và chị dâu giống như đinh đóng cột rồi, trước sau gì cũng là người một nhà, hay là bây giờ chúng ta mở ra xem.”
“Sao thế được, anh con không có ở đây, chúng ta mở ra thì không hay lắm.”
“Không phải chị dâu ở đây sao, dự kiến không lâu nữa sẽ kết hôn, bây giờ xem thì cũng không có chuyện gì.”
“Như thế cũng không được.” Vương Thúy Bình nói: “Các con thật sự muốn xem thì đợi anh con về rồi cùng xem là được.”
“Anh con mới có mấy tháng tuổi đã bị đưa đến đây, mà tâm tư của anh con nặng như vậy, mẹ nghĩ là anh sẽ muốn xem cái này sao?” Quách Ngưng Nguyệt gạt đi nói:
“Con nghĩ, hay là chúng ta xem trước, nếu nội dung bên trong không có gì thì giao lại cho anh con, tránh anh bị kích động.”
“Cũng phải.” Vương Thúy Bình gật đầu: “Mẹ nhớ hồi còn nhỏ, mẹ có nói với anh con về chuyện bố anh con, phản ứng đã rất mạnh, chuyện ngày hôm nay mẹ làm chủ, ba mẹ con chúng ta mở thư ra xem.”
“Hê hê, con nghĩ là được.”
Vương Thúy Bình là một người có tính cách phóng thoáng cởi mở nhưng vẫn còn những tư tưởng phong kiến sâu sắc.
Cho dù mẹ có làm sai nhưng mẹ là mẹ anh con, anh con cáu giận với mẹ chắc?
“Nhưng bức thư này, hai chúng ta đừng mở, mà để chị dâu con mở.” Vương Thúy Bình nói.
“Con nghĩ đúng đó, dù sao hai anh chị đều là người một nhà.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Chị dâu mở đi, chị hay anh mở cũng không có gì khác nhau.”
“Chị không dám.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Mẹ và em không phải là để con gánh tội sao.”
“Chị và anh em không phải là người một nhà sao, với tội này thì có vấn đề gì đâu.”
“Dù sao cũng không phải đồ của chị.”
“Chị nói vậy có phải xa lạ quá không, cùng kết hôn với anh trai em thì là một gia đình rồi, đồ của anh ấy cũng là của chị, cho nên chị mở bức thư này ra không hề có chút vấn đề nào cả.”
Hai mẹ con cùng lưỡng lự nhìn nhau.
“Con không có.”
“Thế thì bây giờ mở.”
“Chẳng may Lâm Dật tức giận thì sao.”
“Nó dám!” Vương Thúy Bình nói: “Nó mà dám tức giận, mẹ đánh gãy chân nó!”
Kỷ Khuynh Nhan không còn cách nào đành chấp nhận số phận.
“Tiểu Nguyệt, em đi lấy cái kéo lại đây, dấu sáp niêm phong này chị muốn giữ lại.”
“Đợi em, trong ngăn kéo có.”
Quách Ngưng Nguyệt quay người đi lấy kéo, Kỷ Khuynh Nhan cẩn thận từng tí một mở bức thư ra.
Giống như mở một báu vật gì đó, từ từ lấy bức thư từ bên trong phong thư ố vàng ra.
Ngay cả một người thô lỗ như Vương Thúy Bình còn cảm thấy căng thẳng.
Không ai biết bên trong này ghi lại nội dung gì.
Một người mẹ sẽ để lại gì cho con mình trong bức thư này.
Kỷ Khuynh Nhan cẩn thận mở bức thư ra.
Bên trong là một dòng chữ Khải(*) rất đẹp, được viết rất gọn gàng, nếu không có một kỹ năng cơ bản thì chắc chắn sẽ không viết được những nét chữ đẹp như vậy.
(*)chữ Khải: kiểu chữ phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay
Cô Vương Thúy Bình thân mến:
Chào cô.
Tôi là một người mẹ không làm hết chức trách, vì một số lý do không thể kháng cự, tôi không thể cho đứa bé này một gia đình hoàn chỉnh, không thể cho nó toàn bộ tình yêu thương, đó là sự thất trách của tôi, là tôi có nợ nó một đời.
Thông qua tìm hiểu, tôi biết được tình hình cô nhi viện Lam Thiên, cũng biết tình cảnh của cô, cũng đã tìm hiểu rất kỹ rồi quyết định gửi đứa trẻ này đến đây để cô nuôi dưỡng.
Ở đây, tôi thành khẩn xin cô hãy nuôi dưỡng nó thành người, không cần phải giàu sang chỉ cần nó trở thành một người bình thường, bình an vui vẻ, lấy vợ sinh con là được.
Nó là con cháu nhà họ Lâm, tôi nghĩ bản tính nó sẽ không xấu.
Ngay cả bố mẹ nuôi nó cũng sẽ hiếu thảo cả đời, đối xử tốt với cô và người yêu, đến khi ngoài sáu mươi nó vẫn ở bên bầu bạn.
Nếu có một ngày đứa trẻ có hỏi về chuyện của chúng tôi, thì cứ nói là sự cố ngoài ý muốn đã chết là được.
Vì vội vàng đi nên trên người không có nhiều tiền, mong cô thông cảm.
Tần, kính gửi.
------
Dịch: MBMH Translate