Xem xong nội dung bức thư, Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nội dung bức thư so với tưởng tượng của các cô khác một trời một vực.
Theo như các cô thấy, đây hẳn phải là bản ghi chép về thân phận của Lâm Dật, đoạn sau mới báo cho anh biết trong nhà cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Chưa nói đến báo thù, dù thế nào cũng phải nhận tổ quy tông.
Nhưng trong bức thư này lại không có gì cả.
Ít nhất theo góc nhìn của họ, ở đây không có thứ mà họ muốn thấy.
“Mẹ ơi, bức thư này hình như là gửi cho mẹ, không có liên quan đến anh trai của con.” Quách Ngưng Nguyệt nói.
“Mẹ nhìn ra rồi.” Vương Thúy Bình nói: “Sớm biết là thế này thì mẹ đã mở ra xem luôn cho xong.”
“Haizz, con còn tưởng bên trong có bí mật gì lớn lao kinh thiên lắm.” Quách Ngưng Nguyệt nói tiếp: “Làm con mất công háo hức.”
“Các con xem quá nhiều phim truyền hình rồi.” Vương Thúy Bình nói: “Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ viết như vậy, nhưng mẹ viết lách không giỏi, nhất định không thể viết được hay như vậy.”
"Mẹ cũng như vậy sao?"
Vương Thúy Bình bật cười: "Hai người các con đều chưa làm mẹ, có nói cái gì cũng không hiểu đâu.”
"Con nghe không hiểu, nghe mẹ nói xong cũng không hiểu."
"Làm mẹ rồi, điều mong muốn nhất chính là đứa nhỏ được bình an hạnh phúc, sau đó cưới vợ sinh con, mà ở trong thư, bà ấy cũng đã nói rõ với mẹ như vậy." Vương Thúy Bình nói.
"Các con mỗi ngày lướt điện thoại di động, lúc nào cũng nghĩ đủ chuyện lung tung, kỳ thực sống một đời, không cần quá nhiều thứ phức tạp như vậy đâu, chỉ cần đứa nhỏ bình an là đã quan trọng hơn bất cứ điều gì rồi."
Hai người nghe mà cái hiểu cái không.
Như Vương Thúy Bình đã nói, nếu chưa làm mẹ, sẽ có những điều mà các cô chẳng thể hiểu nổi.
"Nhưng bức thư này vẫn có chút kỳ lạ. Lúc ký tên, bà ấy chỉ để lại họ, nhưng không nói rõ tên đầy đủ." Quách Ngưng Nguyệt nói.
"Bởi vì bà ấy cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ của anh trai con, vì vậy mới không để lại tên của mình." Vương Thúy Bình nói:
"Trên thư chẳng phải đã nói rõ hay sao, nói với anh của con, hai người bọn họ đã chết rồi.”
"Ồ vậy sao."
“Không đúng!” Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nếu bà ấy thật sự không muốn Lâm Dật làm những chuyện này, thì sẽ không để lại họ của mình đâu, mà là sạch sẽ không dấu vết."
Những lời nói của Kỷ Khuynh Nhan đã cho hai người thêm gợi ý, nhất là Vương Thúy Bình.
“Có lẽ bà ấy thực sự không nỡ.” Vương Thúy Bình nước mắt lưng tròng thở dài: “Mẹ chăm sóc những đứa nhỏ này, tuy không phải máu mủ ruột rà, nhưng thời điểm tiễn bước con đi, trái tim mẹ như thắt lại. Các con nghĩ xem, khi chính tay đưa con mình rời đi, cảm giác đó như bị lóc mất một phần máu thịt, nỗi đau đó không ai có thể chịu đựng được.”
Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt khẽ run lên, nhưng cảm giác tim của mình cũng quặn thắt lại.
Bởi vì một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ kết hôn và sinh con.
Chắc chắn là không nỡ nhìn đứa nhỏ rời xa khỏi mình.
"Con đoán là dì ấy vẫn không nỡ bỏ lại anh con, để lại một cái họ, nói cho anh con biết, mẹ anh ấy mang họ Tần."
Kỷ Khuynh Nhan trầm mặc, hồi lâu không lên tiếng.
Nếu không phải do tình thế lúc đó bắt buộc, bà ấy hẳn sẽ không để Lâm Dật đi.
Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không dám để lại, chỉ có thể để lại một cái họ để chứng minh cho sự tồn tại của mình.
“Mẹ, con nhớ ra một chuyện.” Quách Ngưng Nguyệt nói: “Năm đó khi anh con được đưa đến, chắc hẳn mẹ cũng đã nhìn thấy mẹ ruột của anh con.”
“Mẹ có thấy.” Vương Thúy Bình nói: “Ngày hôm đó trời mưa to, nhưng bà ấy khóc còn nhiều hơn nước mưa trên trời.”
“Vậy bà ấy trông như thế nào?” Quách Ngưng Nguyệt hỏi: “Anh con đẹp trai như vậy, dì Tần chắc cũng không xấu đâu mẹ nhỉ.”
"Bà ấy mang một chiếc khăn quàng cổ che mặt lại, mẹ cũng không nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy, nhưng đôi mắt bà ấy rất to, vô cùng đẹp đẽ, giống như con dâu của mẹ."
"Như vậy nhất định không thể xấu được, chị dâu của con có đôi mắt rất đẹp mà."
"Được rồi, không bàn chuyện này nữa, mẹ đã nấu xong đồ ăn rồi, đợi hai con đến ăn thôi đấy, nhanh lên nào."
"Mẹ, mẹ đợi lát nữa, con với chị dâu còn có chuyện muốn nói, lát nữa bọn con tới."
“Một lúc nữa là đồ ăn nguội rồi.” Vương Thúy Bình nói: “Chị dâu con vất vả cả ngày, đã đói bụng rồi.”
"Không có việc gì, chị dâu con không đói bụng, lát nữa chúng con sẽ vào."
"Dù sao cũng không có người ngoài, để mẹ mang một ít vào cho hai đứa, ăn ngay tại phòng cũng được.” Vương Thúy Bình cưng chiều nói.
“Không cần, bọn con nói chút chuyện phiếm thôi, một lát nữa sẽ ra ăn sau.” Kỷ Khuynh Nhan lên tiếng.
"Thôi được rồi, hai đứa nhanh lên nhé.”
"Vâng ạ."
Vương Thúy Bình cầm nồi rời đi, để mấy chuyện của hai cô sang một bên, để các cô làm tiếp việc của mình.
"Chị dâu, chị sắp xếp đồ đạc đi, em đi tìm lại video lúc trước."
"Được."
Vài phút sau, Kỷ Khuynh Nhan cất chăn đi, Quách Ngưng Nguyệt cũng tìm thấy chiếc hộp lưu trữ video.
"Mẹ em bây giờ cũng bắt kịp thời đại lắm, còn biết đánh dấu ngày tháng bên trên."
Quách Ngưng Nguyệt cầm một cái ổ cứng di động màu đen, trên đó dán một mảnh giấy trắng mực đen đánh mốc, từ ngày 8 tháng 12 đến ngày 24 tháng 12.
Bật ổ cứng di động lên, Quách Ngưng Nguyệt vừa bắt tay vào tìm kiếm video, vừa hỏi: "Chị dâu, chị tìm thứ này làm gì?"
"Chị nghe Đông Đông nói mấy ngày trước chú Triệu đánh nhau với người ta, anh của em kêu chị lật lại video ghi hình, muốn tìm ra kẻ gây chuyện."
"Hả? Ba nuôi em đánh nhau với ai vậy? Con bà nó, lá gan kẻ đó lớn thật, chẳng qua hắn chưa biết anh trai em là ai thôi.”
"Em đừng nóng." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Cứ để đấy cho anh trai em xử lý là được."
"Cũng đúng, chỉ cần anh trai em ra mặt, không cần em phải ra tay."
Biết được nguyên nhân thực sự của chuyện này, Quách Ngưng Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc.
"Chị dâu, em tìm được rồi, đây này!"
Trên màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người, đầu tiên người nọ cố gắng ôn tồn nói chuyện với Triệu Toàn Phúc, nhưng nói chưa được vài câu, đã bắt đầu động tay đánh nhau.
Còn về phần họ nói cái gì, không cách nào biết được.
Bởi vì máy tính không có dàn loa, cũng không có sẵn tai nghe.
Nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần có thể nhìn rõ hai người kia là được.
"Mau chụp ảnh màn hình, gửi vào điện thoại cho chị, để chị gửi cho anh trai em."
"Em gửi ngay đây, chị đừng gấp."
...
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Lưu Văn Xương đã lái xe đến khách sạn Ritz-Carlton ở Quảng Châu.
Bãi đỗ xe đã đậu kín ô tô hạng sang.
Không chỉ có Maybach và Bentley mang phong cách ổn trọng thành thục mà đâu đâu cũng có thể bắt gặp đủ loại siêu xe mui trần.
Giống như một triển lãm ô tô hoành tráng vậy.
Chiếc Mercedes-Benz S-Class trị giá hơn 1 triệu của Lưu Văn Xương cũng không là gì trong hàng loạt những chiếc xe này.
“Nơi này xa hoa quá.” Lâm Dật cười ha hả nói.
"Tổng giám đốc Lâm, ngài chỉ quen lăn lộn ở Trung Hải, không biết tình hình bên Quảng Châu đâu." Lưu Văn Xương nói tiếp:
"Ngũ Gia có thể nói là người mà một tay che trời, nếu ông ta vừa ý một sản nghiệp nào đó, không có chuyện ông ta không chiếm được nó."
"Gần hai tháng trước, ông ta nhìn trúng một trung tâm buôn bán đồ tắm rửa, chính là Thủy Vân Các mà chúng ta vừa đi ngang qua."
"Có ấn tượng."
"Nhưng cuối cùng ông ta cũng đoạt được, nói trắng ra là ngủ cùng cô chủ xinh đẹp của cửa hàng đó, ngài nói xem có còn vương pháp hay không."
------
Dịch: MBMH Translate