Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 896 - Chương 894. Nhìn Các Người Đã Thấy Phiền

Chương 894. Nhìn Các Người Đã Thấy Phiền
Chương 894. Nhìn Các Người Đã Thấy Phiền

“Mẹ nó, không biết xấu hổ như vậy sao?” Lâm Dật không ngờ tới, nói:

“Tôi ở Trung Hải tuy có quyền thế, cũng chưa dám làm ra loại chuyện như vậy.”

Lưu Văn Xương cười thành tiếng: “Là do tổng giám đốc Kỷ quản nghiêm chăng.”

“Không phải cô ấy quản nghiêm, mà là vì tất cả phụ nữ đều chủ động tấn công tôi, không cần tôi phải đích thân ra tay."

"Ồ... tổng giám đốc Lâm ngầu thật."

"Tôi không dám, vẫn là lão già kia lợi hại hơn.” Lâm Dật nói: “Đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà vẫn sinh hoạt mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn lúc còn trẻ ông ta cũng phải cứng rắn lắm."

"Nghe nói lúc ông ta còn trẻ, chỉ dựa vào nắm đấm của mình mà gây dựng nên tất cả.” Lưu Văn Xương nói:

“Hơn nữa không chỉ có ông ta, người con nuôi mà ông ta thu nhận cũng là kẻ có quyền thế tung hoành ngang dọc, người bình thường không thể chọc vào đâu.”

Ting ting ting!

Lâm Dật đang định đáp lại thì chuông điện thoại di động trong túi anh vang lên.

Là tin nhắn WeChat của Kỷ Khuynh Nhan gửi đến, toàn bộ đều là hình ảnh, sau đó là một cuộc điện thoại của cô.

"Anh thấy tin nhắn WeChat em gửi chưa? Em đã tra ra rồi."

"Anh thấy rồi."

"Ừ, về nhà sớm đi, đừng muộn quá."

"Anh biết rồi."

Cúp điện thoại, Lâm Dật lại cẩn thận nhìn ảnh chụp, nhớ kỹ dáng vẻ của hai người nọ rồi mới lên tiếng:

“Đi thôi, vào trước nhìn xem, để tôi xem bọn họ lợi hại đến mức nào.”

“Được, được…”

Lưu Văn Xương tháo dây an toàn, liên tục đáp ứng.

“Đi thôi. Anh làm gì vậy?”

Thấy Lưu Văn Xương còn đi về phía thùng xe, Lâm Dật hỏi.

"Tôi đã chuẩn bị một phần lễ vật từ trước, đến đây thì phải tặng quà cho nhà người ta chứ.”

"Tặng cái lông gà(*) ấy, có tiền mà không có chỗ để tiêu à?"

(*)Trong câu thành ngữ Lông gà vỏ tỏi: ý chỉ chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, vặt vãnh, vô ích

"Trong những dịp như vậy, nếu không mang theo những thứ quà tặng này nọ, có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

“Anh đi tìm một chỗ mua hai cái vòng hoa là xong.”

“Tổng giám đốc Lâm đừng gây rối nữa, tôi không lấy nữa là được chứ gì.”

Lưu Văn Xương đóng nắp cốp xe lại, cùng Lâm Dật thấp thỏm đi đến cửa khách sạn.

Cùng lúc đó, nhiều người tới bữa tiệc cũng dẫn theo bạn gái đi về hướng khách sạn.

“Lưu Văn Xương còn dám tới đây, lá gan cũng lớn đấy."

Một người đàn ông trung niên bụng phệ nói.

"Hôm nay không phải là đại thọ sáu mươi tuổi của Ngũ Gia sao, một sự kiện hòa ái như vậy, sao anh lại giống như đi đánh nhau thế." Cô bạn gái bên cạnh người đàn ông nói.

"Đại thọ quả thật là chuyện đáng mừng, nhưng người tên Lưu Văn Xương này lại cướp đi dự án đã ấp ủ từ lâu của Ngũ Gia. Em cho rằng Ngũ Gia có thể dễ dàng để anh ta đi sao?"

"Người ta không biết thì đừng trách họ, đợi lát nữa anh ta nói xin lỗi, nhường dự án này cho Ngũ Gia, không phải là xong rồi sao? Ngũ Gia cũng không phải loại người vô lý.”

“Cái chính là việc này là điều mà mọi người trong cuộc đều biết, cũng không ai dám tranh giành dự án này với Ngũ Gia. Nhưng anh ta lại âm thầm ra tay, biết rõ mà vẫn cố phạm vào, rõ ràng không để lại mặt mũi cho Ngũ Gia.”

“Nếu đúng là như vậy thì anh ta quả là to gan lớn mật.” Bạn gái nói:

"Cả Quảng Châu đều là địa bàn của Ngũ Gia, anh ta không muốn kinh doanh nữa hay sao.”

"Chậc chậc chậc..." Người đàn ông trung niên sờ cằm: "Tối nay có trò hay để xem rồi.”

Lâm Dật cùng Lưu Văn Xương không thèm nghe người khác bàn tán, đi thẳng đến cửa khách sạn.

“Thưa ngài, xin ngài đưa ra thiệp mời.” Mỹ nữ mặc sườn xám đứng ở cửa nói.

"Ở đây không phải là khách sạn à, không được phép vào nếu không có thiệp mời sao?"

Nhìn thấy trước mặt mình là một anh chàng đẹp trai, mỹ nữ mặc sườn xám có thêm một chút nhẫn nại, nói:

"Thưa ngài, là thế này, khách sạn Ritz-Carlton của chúng tôi đã được Ngũ Gia bao cả hôm nay, vì vậy những người không có thiệp mời không được phép vào."

"Thiệp mời ở đây."

Lưu Văn Xương lấy thiệp mời ra rồi mới nói:

“Bây giờ không còn vấn đề gì nữa chứ?”

Mỹ nữ sườn xám nở một nụ cười hối lỗi, nói với Lưu Văn Xương:

“Thưa ngài, ngài có thể vào, nhưng vị này không thể.”

“Hả? Tại sao không? Không phải nói có thể đi cùng hai người bạn sao?”

"Đây không phải là vấn đề mang theo bạn, mà là vị này không mặc lễ phục, theo quy định thì không được phép vào bên trong.”

“Quy định kiểu gì vậy, không mặc lễ phục cũng không được vào sao?”

“Đó là quy tắc của Ngũ Gia, chúng tôi cũng chỉ làm theo đúng quy định, hy vọng ngài có thể hiểu cho.”

Nghe thấy danh hào Ngũ Gia, Lưu Văn Xương không dám lên tiếng, nắm lấy cánh tay Lâm Dật, nhỏ giọng nói:

"Tổng giám đốc Lâm, gần đây có một khu mua sắm, tôi đưa ngài đi mua một bộ, nếu không tối nay không vào được.”

"Tôi sẽ không đi, về sau có chuyện gì, anh cứ gọi thẳng cho tôi là được rồi.”

Kế hoạch của Lâm Dật hôm nay là giúp Lưu Văn Xương giải quyết ổn thỏa những chuyện này, chờ về sau khởi công dự án, anh có thể đỡ không ít phiền toái.

Nhưng nếu anh bị bắt đứng ngoài cửa, anh sẽ không bất chấp tìm cách đi vào...

"Chuyện này…"

Lưu Văn Xương khóc không ra nước mắt, nếu như lão gia anh mà không đi, chuyện sau đó tôi biết làm thế nào đây.

Trung Hải cách Quảng Châu xa như vậy, anh cũng không có cách nào về nhà luôn được đâu.

"Ồ, đây không phải là tổng giám đốc Lưu sao, chạm mặt tại đây thật là trùng hợp.”

Nghe thấy có người lên tiếng, Lưu Văn Xương ngẩng đầu liền trông thấy một thanh niên mặc âu phục từ xa đi tới.

Lâm Dật cũng nhìn thấy người vừa nói, hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu xanh sẫm cắt may vừa vặn, tóc chải ngược ra sau, về mặt khí chất vô cùng chuẩn mực.

"Người này là ai vậy?" Lâm Dật thuận miệng hỏi.

“Anh ta là con trai của Ngũ Gia, Ngũ Kính Tùng."

Lưu Văn Xương nhỏ giọng đáp lại, sau đó đi về phía Ngũ Kính Tùng, nhiệt tình đưa tay ra.

"Ngài Ngũ, đã lâu không gặp."

Ngũ Kính Tùng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý đưa tay ra.

"Tình huống gì thế này? Mọi người đều đã vào trong, sao các anh còn đứng đó?”

Lưu Văn Xương xấu hổ rụt tay lại, vẻ mặt tươi cười nói:

"Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi đến Quảng Châu, tôi định cùng anh ấy đến dự buổi tiệc, nhưng vì anh ấy không mặc lễ phục nên chúng tôi bị chặn ở bên ngoài.”

“Hóa ra là như vậy." Ngũ Kính Tùng cười nói:

"Đừng để ý những thứ này, hai người cứ vào đi. Hôm nay hai người là nhân vật chính, nếu bị chặn bên ngoài không vào được, buổi thọ yến sẽ rất nhàm chán đó."

Vẻ mặt Lưu Văn Xương hoảng hốt, nét mặt cũng trở nên chật vật căng thẳng.

Cùng lúc đó, những người khác tham dự bữa tiệc đều đứng tại chỗ, chờ xem náo nhiệt.

Hai người kia lá gan cũng lớn thật.

Chưa nói đến việc chiếm đoạt hạng mục của người khác, lại còn đến đây phô trương thanh thế, đụng trúng họng súng cũng không rõ, thật là lãnh đủ rồi.

Đoán chừng không cần Ngũ Gia phải ra tay, ngay cả Ngũ Kính Tùng bọn họ còn chưa đọ nổi.

"Ngài Ngũ cứ nói đùa, chúng tôi chỉ là những người bình thường, được mời đến đây tham dự buổi tiệc cũng đã là niềm vinh hạnh, làm sao có thể tính là nhân vật chính."

"Nói không sai, nhưng công ty của anh đang thực hiện một loạt động thái ngầm, có vẻ giọng khách át giọng chủ, cho nên các anh mới là nhân vật chính của bữa tiệc tối này. Tôi đoán cha tôi còn phải tìm các anh mà tâm sự thêm đấy.”

“Chuyện này, chuyện này…”

Lưu Văn Xương ấp a ấp úng, mãi cũng không nghĩ ra một cái nguyên nhân.

Ngược lại, Ngũ Kính Túng lại nhìn chằm chằm vào Lâm Dật

“Người anh em, anh là người phụ trách của tập đoàn Triều Dương à?”

“Từ một góc độ nào đó mà nói có thể cho là vậy.” Lâm Dật thản nhiên nói.

“Mảnh đất ở khu kinh tế mới là anh lấy đúng không?”

“Đúng vậy.”

Ngũ Kính Tùng nở nụ cười, giơ ngón tay cái về phía Lâm Dật.

“Người trẻ tuổi có dũng khí, hòa thượng từ nơi khác còn dám tới chỗ chúng ta xưng vương xưng bá, có bản lĩnh đấy.”

“Đừng có ở đây âm dương quái khí, muốn uy hiếp cũng vô dụng thôi, tôi nhìn các người thôi cũng đã thấy phiền.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 894.
Bình Luận (0)
Comment