Lâm Dật phất phất tay, đem Ngũ Kính Tùng đẩy ra, "Đừng ở trước mặt tôi chặn đường, tôi vẫn đợi đi vào ăn cơm tối đây này."
Nhìn thấy bóng lưng Lâm Dật và Lưu Văn Xương rời đi.
Đại sảnh khách sạn yên tĩnh đến cực điểm, ai cũng bị dọa sợ đến nói không ra lời.
Người này có lai lịch gì?
Lại dám dùng này khẩu khí này để nói chuyện với con trai của Ngũ gia?
Hơn nữa nơi này vẫn là địa bàn của Ngũ gia, chẳng lẽ là chán sống rồi sao?
Hai người đi tới cửa thang máy, những người đang đợi thang máy đều bước sang một bên và giữ khoảng cách một mét với hai người.
Chỉ lo sợ để Ngũ Kình Tùng hiểu lầm, hai bên có quan hệ.
"Các anh không đi thang máy sao?" Lưu Văn Xương dò hỏi.
"Không đi không đi, các anh cứ đi trước đi, chúng tôi đợi sẽ đợi thang máy tiếp theo."
Lưu Văn Xương tim đập nhanh hơn, dường như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, hoang mang hoảng loạn cùng Lâm Dật đi vào trong thang máy.
Nhưng vừa đi vào, Lưu Văn Xương lại như bãi bùn nhão, nắm thật chặt tay vịn thang máy, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Chúng ta đây là đi thang máy, không phải nhảy Bungee, anh làm gì căng thẳng như vậy?" Lâm Dật hỏi.
"Lâm tổng chúng ta xong rồi, Ngũ gia đã biết, chúng ta lấy đi các dự án trong khu kinh tế mới."
"Việc này không vừa vặn sao, đỡ nhiều lời, hơn nữa chúng ta hôm nay tới, không phải là vì xử lý việc này sao."
"Chủ yếu là chúng ta xử lý không được, người ta có nhiều người như vậy, một người một ngụm nước miếng cũng đủ để hai chúng ta chết đuối rồi, sớm biết là như thế này, tôi đã không tới rồi."
"Xong con bê." Lâm Dật nói:
"Tránh được mùng một, anh có thể tránh được mười lăm sao? Cho dù anh không đến tìm đến ông ta, ông ta cũng tới tìm anh."
"Điều quan trọng nhất là, anh vừa nãy còn mắng Ngũ Kính Tùng, vậy thì náo động đến càng không vui."
"Yên tâm lớn mật đi theo tôi là được rồi, tôi bảo đảm anh có thể còn sống ra ngoài."
Lưu Văn Xương lau mồ hôi lạnh trên trán.
Chính mình cũng thực sự là đủ xui xẻo rồi.
Thang máy rất nhanh đã đến lầu ba, sau khi mở cửa chính là sảnh tiệc.
Lâm Dật nhìn về phía trước, diện tích sảnh tiệc rất lớn, tối thiểu có hơn một nghìn mét vuông, hơn nữa còn lộng lẫy nguy nga.
Những người tới tham gia tiệc mừng thọ, đều mặc trang phục chỉnh tề, thể hiện sự tao nhã trong từng cử chỉ.
Cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Lâm Dật cùng Lưu Văn Xương từ trong thang máy đi tới.
Những người tham gia bữa tiệc, đều theo bản năng nhìn hai người.
Một số người trong số hộ không coi là chuyện to tát, tiếp tục làm chuyện của chính mình.
Bởi vì bọn họ cũng không biết, Lưu Văn Xương đoạt dự án của Ngũ gia.
Nhưng giữa sảnh còn có một số đại lão, đã nghe nói chuyện này rất sớm.
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng, người của tập đoàn Triều Dương sẽ không dám tới đây, không nghĩ tới lá gan còn không nhỏ, còn thật sự đến rồi.
"Lâm tổng, những người này đều nhìn chúng ta, đoán chừng đã biết chuyện này." Lưu Văn Xương cẩn thận mà khẩn trương nói.
"Biết liền biết chứ sao." Lâm Dật thờ ơ nói:
"Vừa nãy lúc cùng ăn cơm với Ngô Triệu Hữu toàn uống rượu, món ăn cũng không có ăn mấy miếng, đã đi vệ sinh mấy lần, trong bụng trống rỗng."
Lưu Văn Xương tâm muốn chết cũng đều có rồi.
Bây giờ không phải là lúc ăn cơm.
Lâm Dật nhìn xung quanh một chút, rồi đi về phía một góc.
Ở đó ít người, không có nhiều người đến thăm, đi chỗ đó ăn đồ ăn là thích hợp.
Bởi vì tiệc rượu là áp dụng chế độ tự phục vụ, Lâm Dật cũng không khách khí, lấy nhiều đô ăn tự mình đi vào trong góc ăn cơm.
"Cái người tên là Ngũ Thiên Phú có tới không?" Lâm Dật vừa ăn vừa nói.
"Hôm nay ông ta là nhân vật chính, không thể đến sớm như vậy được, đoán chừng còn phải đợi một lúc nữa." Lưu Văn Xương nhỏ giọng nói.
"Vậy thì lại chờ một lát, nếu như ăn không đủ no cũng không còn sức."
"Lâm tiên sinh?"
Lúc Lâm Dật đang ăn cơm, bất ngờ nghe được, có người kêu tên của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đỏ.
Người phụ nữ này có khuôn mặt trái xoan đẹp, vóc người cao gầy, trang điểm tinh xảo, trong số những người đến đây dự tiệc, cô ấy cũng tính là một người vô cùng nổi bật.
Liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, Lâm Dật cảm thấy khá quen, suy nghĩ kỹ một lúc, mới nhớ tới cô ấy là ai.
Hình như là chị của bạn trai Ngưng Nguyệt.
Lần trước lúc đến Quảng Châu có cùng nhau ăn cơm chung.
Hình như tên là Khúc Băng, hẳn là cái tên này.
"Thật là trùng hợp, cô cũng ở đây." Lâm Dật đáp lại nói.
"Hôm nay là bạn tôi đưa tôi tới đây, thật tình cờ gặp được người quen ở đây." Khúc Băng cười nói:
"Lấy gia thế của Lâm tiên sinh, hẳn là nhận được thư mời chính thức?"
"Cái kia thật không có, tôi là trà trộn vào đến ăn cơm chực."
Khúc Băng lúng túng cười, lấy gia thế của anh còn đến đây ăn chực sao?
Có muốn hay không biết điều như vậy?
"Băng Băng, cậu ở đây làm gì vậy."
Lúc hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu trắng cổ thấp, hoang mang hoảng loạn đi tới trước mặt Khúc Băng, đem cô từ bên người Lâm Dật kéo ra.
Tên của cô ấy là Phùng Bội Bội, là bạn thân nhất của Khúc Băng.
Bữa tiệc mừng thọ hôm nay, chính là cô ấy đưa Khúc Băng tới.
"Làm sao vậy Bội Bội? Tôi gặp một người bạn đang nói chuyện với anh ấy vài câu, Sao cậu hoảng loạn vậy?"
"Nhanh cách bọn họ xa một chút, nếu không cậu một lúc nữa sẽ rước họa vào thân đấy."
"Hả? Cái gì rước họa vào thân?"
"Lẽ nào cậu còn chưa nghe nói sao? Bọn họ đoạt dự án mà Ngũ gia vừa ý, cậu nói chuyện này có nghiêm trọng không?"
Khúc Băng sững sờ, tin tức này làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Hiển nhiên, cô ấy sinh ra và lớn lên ở Quảng Châu, cũng ý thức được chuyện này mang tính chất rất nghiêm trọng.
Mặc dù Lâm Dật gốc cũng người ở Quảng Châu, nhưng bởi vì lúc trước rất nghèo, không đạt tới tầng lớp xã hội thượng lưu, cho nên anh ấy cũng không biết Ngũ Thiên Phú không bằng Khúc Băng biết rõ nhiều.
"Cậu chắc chứ?"
"Tất nhiên rồi." Phùng Bội Bội khẩn trương nói:
"Mình Nghe nói Ngũ gia sau khi biết việc này đã rất tức giận, nói chung cậu cách bọn họ xa một chút, đừng tìm rắc rối dính vào người. Đến lúc đó Khúc gia các cậu cũng bị liên lụy vào đấy."
Khúc Băng cau mày, vẻ mặt bối rối.
"Nhưng chúng tôi không chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, em trai mình với em gái của anh ta đang nói chuyện yêu đương, cũng được tính là thân thích, lúc này mình cũng không có cách nào đi."
"Không sao đâu." Lâm Dật nói:
"Nếu cô sợ thì cứ đi trước, đây là chuyện riêng của chúng tôi, liên lụy đến trên người cô cũng không tiện."
"Xem lời anh nói này, nếu tôi rời đi chuyện gì xảy ra." Khúc Băng nói: "Chuyện này chắc là hiểu lầm, anh đến lúc đó cùng Ngũ gia giải thích một chút, lại đem hạng mục này trả lại cho ông ấy, vấn đề liền không lớn."
"Chúng tôi lấy được hạng mục này tại sao phải cho ông ta?"
"Chuyện này..."
Khúc Băng dừng một chút, "Lâm tiên sinh, tôi biết anh ở Trung Hải có thế lực rất lớn. Nhưng danh tiếng của Ngũ Thiên Phú ở Quảng Châu thật sự không phải người bình thường có thể so sánh được. Cho dù xảy ra chuyện cũng có người bảo vệ ông ta, chính là cường long không ép địa đầu xà, không cần thiết bởi vì cái hạng mục này mà phân cao thấp. Nếu không doanh nghiệp của các anh ở bên này cũng không tiện triển khai."
"Tôi biết, cho nên tôi hôm nay tới đây là chuẩn bị xử lý chuyện này, bằng không tôi ở xa như vậy đến đây làm gì."
------
Dịch: MBMH Translate